Chương 29: Quyết tâm tập thể dục

Edit & Beta: Đòe

Sau bữa trưa, Thịnh Hạo Tồn vội vã thay đồ rồi nhanh chóng ra ngoài dự họp.

Mục Vấn Lai về phòng ngủ bù, còn Mục Mộc thì bị mẹ kéo vào phòng tắm trong phòng trẻ em để tắm rửa, sau đó thoải mái leo lên chiếc giường trẻ em của mình để ngủ trưa.

Mấy ngày nay đi chơi xa, tuy rằng ngủ chung với mẹ rất vui nhưng cậu vẫn có chút nhớ chiếc giường nhỏ của mình cùng với chú gấu bông nhỏ đang chờ cậu trở về.

Mục Mộc ôm lấy chú gấu bông, đắp chăn nhỏ rồi ngủ một giấc thật ngon.

Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện trời đã gần tối, mới sáng vẫn còn nắng xanh trời trắng mây, giờ đây lại chuyển thành mây đen dày đặc. Ngoài cửa sổ, những bông hoa tử vi bị gió lớn thổi rụng đầy đất, trông như sắp có mưa lớn bất cứ lúc nào.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn tường mờ mờ chiếu sáng, ánh sáng ảm đạm và không gian quá yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Mục Mộc dụi dụi mắt, mơ màng bò dậy gọi một tiếng "Mẹ ơi", rất nhanh sau đó có tiếng gõ cửa.

Tôn Thanh Lan thấy cậu chủ nhỏ đã tỉnh thì bước vào phòng và tiện tay bật đèn lên. Căn phòng trẻ em với chủ đề đại dương xanh lập tức sáng bừng.

Dì đi tới định giúp cậu chủ nhỏ đi giày, nhưng bất chợt nghe cậu hỏi với vẻ hơi lo lắng: "Dì Lan ơi, mẹ đâu rồi ạ?"

Tôn Thanh Lan mỉm cười xoa đầu cậu chủ nhỏ: "Mẹ ra ngoài rồi, tối nay sẽ về ăn tối cùng em."

Mục Mộc nghe mẹ tối sẽ về, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu tự đi giày, vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi nghĩ xem chị đã tỉnh chưa để qua chơi cùng chị.

Phòng của Mục Vấn Lai nằm trên tầng ba, nhà có lắp thang máy để đi thẳng lên, nhưng Mục Mộc nhớ đến việc buổi trưa bị mọi người trêu là lùn, nên quyết định tự leo cầu thang lên.

Cậu muốn tập thể dục nhiều hơn, lén lút cao thêm để khiến mọi người kinh ngạc, đến lúc đó xem ai còn dám trêu cậu nữa.

Mục Mộc dồn hết sức, leo lên cầu thang từng bước một, leo đến tầng ba, cậu đã thở hổn hển, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại cũng đỏ bừng cả lên.

Cậu vừa tỉnh dậy đã háo hức leo cầu thang tìm chị chơi cùng, nhưng khi đến cửa phòng chị thì lại ngập ngừng, sợ rằng giờ này gõ cửa sẽ làm phiền chị ngủ.

Tôn Thanh Lan sợ cậu chủ nhỏ một mình leo cầu thang không cẩn thận sẽ bị ngã nên luôn đi theo sau để trông chừng.

Thấy cậu chủ nhỏ đứng trước cửa phòng chị gái mà vẻ mặt đầy do dự, dì bước tới đề nghị:

"Có thể giờ chị vẫn đang ngủ, hay là bé Mộc xem hoạt hình trước, chờ chị tỉnh rồi hãy tìm chị cùng chơi sau?"

Mục Mộc đứng trước cánh cửa phòng đóng kín thở dài một tiếng, có chút thất vọng nói: "Dạ được ạ."

Rõ ràng trước đây ở nhà cậu cũng chỉ chơi một mình, đã quen với sự yên tĩnh này.

Có lẽ là vì hai ngày trước cậu cùng mẹ tham gia chương trình, buổi trưa lại cùng bố mẹ và chị gái ăn BBQ, mọi thứ náo nhiệt và vui vẻ quá nên giờ đây đột nhiên yên tĩnh khiến cậu cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Mục Mộc bây giờ không muốn xem phim hoạt hình nữa, cậu nhớ ra trên tầng ba còn có một phòng chiếu phim, bèn bước chân ngắn chạy đến đó, định tìm một bộ phim có mẹ đóng để xem.

Cậu tính toán thời gian, cảm thấy khi mình xem xong phim thì chắc mẹ cũng đã về, chị cũng đã ngủ dậy.

Như vậy, cậu sẽ không phải ở một mình nữa.

Hoàn hảo!

Mục Mộc tự mình điều chỉnh tâm trạng, đẩy cửa ra mới phát hiện bên trong có người.

Chị hai đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể đang nghiên cứu một vấn đề học thuật vô cùng quan trọng.

Mục Mộc theo bản năng định đóng cửa lại và rút lui, sợ làm phiền chị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!