Chương 28: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe 

Mục Mộc nhảy tưng tưng nửa ngày vẫn không chạm được vào xiên thịt cừu nướng thơm phức trong tay mẹ, cậu có chút bực bội, không muốn chơi trò nhàm chán này với mẹ nữa. 

Cậu định quay sang tìm bố xin thêm một xiên, vừa xoay người thì bỗng nhìn thấy một cô gái xách vali đứng cách đó không xa. 

Cô gái đeo khẩu trang màu đen, mái tóc ngắn gọn gàng bị giấu dưới chiếc mũ, vành mũ che khuất đôi mắt, không nhìn rõ khuôn mặt. Đây là kiểu ăn mặc mà Mục Mộc chưa từng thấy nhưng cậu vẫn có cảm giác cô gái này trông quen quen. 

Cậu chạy tới kéo góc tạp dề của bố, ngước gương mặt nhỏ lên, ngập ngừng hỏi:

"Bố ơi, có phải chị đã về rồi không?" 

Thịnh Hạo Tồn và Mục Bội Chi nghe câu hỏi của cậu con trai nhỏ, lúc này mới nhận ra trong sân có thêm một người. 

Hai vợ chồng đều ngạc nhiên, không ngờ cô con gái xa tận Nam Cực lại bất ngờ xuất hiện trong sân nhà mình. 

Thịnh Hạo Tồn thấy con trai không nhận ra chị gái, trong lòng bỗng cân bằng hơn một chút. 

Xem ra lần trước con trai không nhận ra ông là bố cũng không phải vì có ý kiến gì, mà đơn giản là do trí nhớ của thằng nhóc này không tốt! 

Cái thằng nhóc này, ngày nào cũng nói nhớ anh chị, vậy mà chị về lại không nhận ra, đúng là nhóc ngốc! 

Mục Bội Chi thì cầm xiên thịt cừu nướng bước tới gần, hỏi: "Lai Lai, sao con lại đột ngột về vậy?" 

Mục Vấn Lai liếc nhìn xiên thịt nướng trong tay mẹ, thứ trông chẳng hợp chút nào với hình tượng ngôi sao nổi tiếng của mẹ mình, vẻ mặt có chút khó tả, đơn giản đáp: "Bạn con bị ốm, con đưa cô ấy về." 

Mục Bội Chi nhận ra ánh mắt của con gái, vẫn tự nhiên đưa xiên thịt tới trước mặt hỏi: "Sao lại bị ốm? Có nghiêm trọng không? Sao không báo trước với bố mẹ? Bố mẹ cũng vừa từ sân bay về, nếu biết con về thì đã đợi con rồi." 

Hai ngày qua ở bên cậu con trai nhỏ, cô đã quen với kiểu giao tiếp gần gũi này mà chính cô cũng không nhận ra sự thay đổi. 

Mục Vấn Lai đứng im không động đậy, cũng không nhận lấy xiên thịt mẹ đưa, vẫn cảm thấy có gì đó rất khác thường. 

Trước đây mẹ chưa bao giờ vừa nói chuyện vừa đưa đồ ăn cho cô bé, cùng lắm chỉ hỏi xem cô bé có muốn ăn hay không. 

Dù giọng điệu có dịu dàng nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. 

Mục Vấn Lai cũng đã quen với việc giữ khoảng cách với gia đình. Cô cảm thấy mình đã lớn, từ lâu không còn cần sự chăm sóc của bố mẹ, cũng không muốn bị quản thúc. 

Ngay cả trong một gia đình, mọi người cũng nên tôn trọng lẫn nhau, giữ đủ không gian riêng, không tùy tiện xâm phạm ranh giới của người khác. 

Nhưng hôm nay mẹ lại chủ động phá vỡ ranh giới đó, dường như chính mẹ cũng không nhận ra điều này. 

Thật sự rất kỳ lạ. 

Bố cũng kỳ lạ, bình thường cả nhà ngồi ăn một bữa cơm với nhau đã là chuyện hiếm và bố mẹ chưa từng ăn thịt nướng ở nhà, huống chi lần này bố lại tự tay nướng thịt. 

Việc này đối với một người bận rộn như ông chủ lớn là hoàn toàn lãng phí thời gian. 

Ngay cả khi bất ngờ muốn ăn nướng BBQ, chỉ cần bảo đầu bếp trong nhà chuẩn bị mang ra bàn ăn là được, bố mẹ sao có thể lãng phí thời gian quý báu tự làm? 

Còn cả cậu em trai nhỏ xíu kia nữa, bình thường không thấy thèm ăn lắm mà cậu nhóc cũng không thích vận động, sao lại vì một xiên thịt nướng mà nhảy nhót mướt mồ hôi thế này? 

Cô bé chỉ mới đi xa một tháng, sao ba người này lại thay đổi lớn như vậy? 

Hay là chiếc máy bay cô và Thanh Thanh đi đã bay qua một vùng không gian nào đó, rồi vô tình rơi vào khe nứt thời gian, đưa họ vào thế giới song song? 

Nếu vậy, lẽ ra cô phải cảm nhận được chấn động mạnh, vì phim khoa học viễn tưởng đều diễn như thế. 

Hơn nữa, bố mẹ của Thanh Thanh trông rất bình thường, không thể nào chỉ có gia đình cô bé là khác thường trong thế giới song song được. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!