Edit & Beta: Đoè
Hạ Tùng Khâu không hiểu vì sao Mục Mộc đột nhiên giận mình, nhưng anh không biện minh mà trực tiếp xin lỗi, dỗ dành: "Xin lỗi mà, Mộc Mộc đừng giận anh nữa được không?"
Mục Mộc nhận ra mình đang giận chó đánh mèo, ban đầu cũng có chút ngại ngùng nhưng khi thấy Hạ Tùng Khâu dỗ mình, cậu lại nảy sinh ý xấu, bày ra vẻ mặt nghiêm túc vờ như mình vẫn đang giận dỗi, muốn được Hạ Tùng Khâu tiếp tục dỗ.
Hạ Tùng Khâu kéo nhẹ tay cậu lắc lắc, giọng điệu mang theo chút dè dặt: "Mộc Mộc? Đừng giận nữa, anh sai rồi, lẽ ra anh nên nhắc em sớm hơn rằng không phải đi đường này."
Mục Mộc cố gắng mím chặt môi, quay lưng về phía đám đông đằng sau, hậm hực nói với Hạ Tùng Khâu: "Vậy anh Tùng Khâu phải đồng ý với em một chuyện."
Hạ Tùng Khâu không hỏi là chuyện gì đã gật đầu: "Được, anh đồng ý."
Mục Mộc đảo mắt, ghé sát lại nói nhỏ: "Em muốn xem lúm đồng tiền của anh."
Hạ Tùng Khâu hơi ngẩn ra, vô thức quay đầu nhìn về ba người không xa phía sau.
Anh hơi ngượng ngùng hỏi: "Ngay bây giờ sao?"
Mục Mộc bỗng cảm thấy như đang bắt nạt trẻ con nhưng cậu không hề áy náy mà ngược lại còn rất thích thú, không chịu nói lý": "Ngay bây giờ, nếu không em không thèm để ý anh nữa!"
Hạ Tùng Khâu mím mím môi, đổi vị trí đứng với Mục Mộc, anh quay lưng lại phía ba người kia, sau đó mới nhanh chóng nở một nụ cười với Mục Mộc.
Mục Mộc chưa kịp ngắm đủ thì nụ cười đã biến mất, cậu vội nói: "Nhanh quá, cười lâu hơn chút đi mà."
Bị Mục Mộc nhìn chằm chằm như vậy, tai Hạ Tùng Khâu đỏ ửng cả lên nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười thêm lần nữa.
Mục Mộc đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của anh, cuối cùng cũng hài lòng, còn cong mắt nở nụ cười với Hạ Tùng Khâu.
Hạ Tùng Khâu bị nụ cười của Mục Mộc làm cho hoa cả mắt, đầu óc cũng có chút choáng váng.
Em trai xinh xẻo cười lên thật sự rất đẹp, anh chưa bao giờ gặp ai đẹp như vậy.
Sau khi trêu chọc bạn nhỏ xong, tâm trạng Mục Mộc đã vui vẻ trở lại, cũng chẳng còn để ý chuyện mẹ vừa trêu chọc mình nữa mà kéo tay Hạ Tùng Khâu nhảy nhót tung tăng đi về phía trà quán.
Mục Bội Chi cùng Hạ Vân thong thả đi phía sau, thỉnh thoảng lại kiếm chuyện nói đôi câu với Đào Thi Nam, sợ cô bé không có bố mẹ bên cạnh sẽ buồn.
Thật ra lúc này Đào Thi Nam đang rất vui, được ở cùng dì Mục và mọi người khiến cô bé cảm thấy thoải mái, cảm giác bầu trời hôm nay còn xanh hơn hôm qua.
Khi đến quán, Mục Bội Chi mời mọi người ngồi xuống uống trà.
Ở đây giá cả thấp, tiền hôm qua mẹ con họ kiếm được nhờ biểu diễn đường phố còn chưa tiêu hết, trả tiền trà cũng không thành vấn đề, hết tiền thì nghĩ cách kiếm thêm.
Tiết Hoài Viễn thấy đám bạn nhỏ đến tìm mình thì vui vẻ chạy đến hỏi mọi người muốn uống loại trà nào.
Mục Bội Chi gọi cho mình một ấm Đại Hồng Bào, sau đó nhìn mọi người nói: "Muốn uống gì thì gọi, đừng khách sáo."
Hạ Vân tiếp lời: "Em cũng uống Đại Hồng Bào."
Thật ra cô muốn uống chung ấm trà với Mục Bội Chi nhưng lại ngại không dám nói thẳng.
Mục Bội Chi mỉm cười nói: "Gọi cái khác đi, ở đây có nhiều loại trà mà, nhân dịp này thử thêm vài loại."
Hạ Vân hơi đỏ mặt, suy nghĩ một lúc mới nói: "Vậy em chọn loại này, hồng trà Thản Dương Công Phu."
Mục Mộc gọi một ấm Bạch Hào Ngân Châm, Hạ Tùng Khâu lấy cớ rằng trẻ con không thể uống hết một ấm trà, nhất quyết đòi uống chung với Mục Mộc khiến Mục Bội Chi không thể làm gì khác ngoài đồng ý.
Đào Thi Nam ngại tiêu tiền của dì Mục, mãi không chịu gọi món, cuối cùng Mục Bội Chi thay cô bé gọi một ấm trà hoa nhài, còn thêm vài đĩa điểm tâm.
Tiết Hoài Viễn nghiêm túc ghi chép lại những món họ gọi, sau đó nhanh chóng mang điểm tâm ra, rồi nói: "Xin hãy đợi một chút, trà sẽ được mang ra ngay ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!