Edit & Beta: Đòe
[ Cái tiệm vàng mã này trông kh*ng b* thật đấy, chương trình nghĩ gì mà để bọn trẻ học cái này chứ ]
[ Đúng vậy, tôi hai mấy tuổi rồi mà còn thấy rợn người, trẻ con chắc sẽ sợ đến mức đêm nằm mơ ác mộng mất ]
[ Nam Nam còn phải ở đây học một mình nữa, tội nghiệp quá, dì muốn ôm em quá ]
[ Cảm giác bé Mộc cũng có hơi sợ, còn Khâu Khâu thì trông không thấy gì ]
[ Bé Mộc đúng là thiên thần nhỏ hu hu hu, sợ mà vẫn đến đây chơi với Nam Nam, dì thay Nam Nam cảm ơn bé Mộc và Khâu Khâu ]
Mục Bội Chi đứng ngoài cửa tiệm nhìn vào trong, thấy ba đứa trẻ ở đó nhưng chưa kịp mở lời thì ông lão chủ tiệm đã nhìn qua với đôi mắt mờ đục.
Mục Bội Chi lịch sự nói với ông: "Chào ông ạ, mấy đứa nhỏ đã làm phiền ông rồi."
Ông lão chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, rồi cúi xuống tiếp tục với công việc trong tay.
Ông đã làm nghề này cả đời, hầu hết mọi người đều cảm thấy công việc này xui xẻo, không có việc gì cần thì chẳng ai tỏ ra thân thiện, như người đàn ông hôm qua rõ ràng rất coi thường ông nên ông mới cố ý gây khó dễ.
Nhưng hôm nay người phụ nữ này ít nhất cũng đủ lịch sự, dù chỉ là vẻ ngoài.
Dù tính ông không dễ chịu, ông cũng không thích gây khó dễ cho người khác mà không có lý do.
Mục Bội Chi chào ông chủ xong thì nói khẽ với Hạ Vân: "Vân Vân, em ở đây với bọn trẻ một lúc, chị đi tìm đạo diễn và tổ chương trình."
Hạ Vân gật đầu, sau khi được ông chủ cho phép, cô mới vào trong với bọn trẻ.
Cô không thấy sợ, chỉ cảm thấy những người giấy này xấu xí, màu sắc phối hợp hoàn toàn trái ngược với thẩm mỹ của cô, nhìn lâu làm cô đau mắt như một kiểu ô nhiễm tinh thần vậy.
Mục Bội Chi nhanh chóng liên hệ với tổ chương trình, tìm đạo diễn và người lên tổ kế hoạch nói: "Tôi không hiểu tại sao Đạo diễn Vương và Thầy Triệu lại sắp xếp để trẻ con đến tiệm vàng mã? Mọi người nên biết rằng rất nhiều người kiêng kỵ việc cho trẻ tiếp xúc với thứ này chứ? Nếu bọn trẻ sợ thì sao?"
Người lên kế hoạch vội vàng giải thích: "Chúng tôi biết điều đó, biết rất nhiều người kiêng kỵ. Cũng không ngờ mọi chuyện thành ra thế này, làm vàng mã là một thử thách đặc biệt cho các khách mời, nếu phụ huynh và các bạn nhỏ không muốn học thì chỉ cần trao đổi với tổ chương trình, chúng tôi cũng có phương án dự phòng."
Mục Bội Chi nghi hoặc hỏi: "Vậy tại sao Nam Nam vẫn phải học làm giấy một mình? Chẳng phải bố của bé không muốn cho bé học sao?"
Người lên kế hoạch khổ sở đáp: "Cô Mục không biết hôm qua bố Nam Nam nói chuyện khó nghe thế nào đâu, cãi nhau với chúng tôi nửa ngày và nhất định không nói chuyện đàng hoàng. Sau đó chính Nam Nam thuyết phục được ông chủ nên bố bé không yêu cầu đổi chỗ nữa, giờ chúng tôi cũng khó lòng báo lại chuyện đổi người dạy."
Mục Bội Chi cảm thấy bó tay, Đào Diệp Huy thật sự chỉ giỏi phá hỏng việc, năm đó hợp tác với ông ta cứ tưởng ông ta là người đàn ông bình thường, nào ngờ hai mươi năm trôi qua không những chẳng tiến bộ mà còn ngày càng kém cỏi.
Bọn trẻ vẫn đang ở trong tiệm vàng mã, Mục Bội Chi không có thời gian nghĩ về chuyện của Đào Diệp Huy nữa, tiếp tục nói với người lên kế hoạch: "Vậy bây giờ có thể dừng lại được không? Con tôi cũng sợ cái này nhưng muốn ở lại với Nam Nam, tôi thấy Nam Nam cũng học gần xong rồi, hay là kết thúc tại đây nhé?"
Người lên kế hoạch nhìn sang đạo diễn bên cạnh, vội vàng gật đầu: "Được, tất nhiên là được, giờ Nam Nam không có bố mẹ bên cạnh, chúng tôi cũng đang lo không biết tìm ai để bàn bạc chuyện này đây."
Mục Bội Chi giải quyết xong vấn đề, trực tiếp quay lại tiệm làm giấy dẫn cả ba đứa nhỏ ra ngoài.
Trước khi đi, Đào Thi Nam còn cẩn thận cúi đầu cảm ơn và chào tạm biệt thầy. Ra đến cửa, cô bé lại có chút lo lắng hỏi: "Dì Mục, con thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không ạ?"
Mục Bội Chi mỉm cười vuốt tóc cô bé: "Tất nhiên rồi, Nam Nam rất giỏi, con đã làm rất tốt."
Lúc này Đào Thi Nam mới thở phào, trên gương mặt nhợt nhạt lộ ra chút ý cười.
Mục Bội Chi có chút đau lòng, cô ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn vào đôi mắt trong veo của Đào Thi Nam và nghiêm túc nói: "Nam Nam, dù con làm rất tốt nhưng dì vẫn có một chút gợi ý muốn nói. Nam Nam có muốn nghe không?"
Đào Thi Nam ngoan ngoãn gật đầu nói: "Muốn ạ."
Mục Bội Chi tiếp tục: "Mỗi người đều có thứ mình sợ, đều có việc mình không thể làm được. Dũng cảm đối mặt với khó khăn là rất tốt, nhưng đôi khi chúng ta cũng có thể lựa chọn bỏ qua. Con còn nhỏ, không cần phải làm mọi việc đến mức hoàn hảo. Đôi khi, hãy thử tìm cách né tránh khó khăn, con có thể tìm thấy một con đường hoàn toàn khác."
Đào Thi Nam không nói gì, ánh mắt có chút mông lung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!