Edit & Beta: Đoè
(Tiêu đề là bảnh đặt, bảnh nghĩ đặt thêm tiêu đề sẽ có sức hút với độc giả hơn nên các chế tích cực bình luận khen bảnh đi :33)
Tại cửa hàng đồ gỗ, Từ Tử Kỳ đang cố gắng cạnh tranh với Lưu Tâm Mi, cặm cụi bào gỗ. Đột nhiên, nhóc nghe thấy tiếng Mục Mộc gọi mình bên ngoài: "Thất Thất, tớ đến chơi với cậu đây!"
Từ Tử Kỳ ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên trán nhìn Mục Mộc hào hứng chạy vào. Cậu chàng vừa định vui vẻ chào đón nhưng lại thấy cái tên đáng ghét Hạ Tùng Khâu đi theo sau Mục Mộc.
Cái tên Hạ Tùng Khâu này thật quá đáng, ngày nào cũng bám theo Mục Mộc không rời nửa bước, nhìn thôi cũng thấy chướng mắt.
Liên minh tạm thời tối qua đã trở nên mong manh, lòng Từ Tử Kỳ chua lòm, cố tình lờ đi Hạ Tùng Khâu, đứng dậy hỏi: "Mộc Mộc, sao cậu lại đến đây? Cậu không cần học với thầy à?"
Mục Mộc liếc ra bên ngoài, thấy mẹ mình và dì Hạ đang đứng trước cửa sổ tủ kính xem điêu khắc gỗ, vừa ngắm vừa trò chuyện có lẽ sẽ không vào ngay.
Cậu vội kéo Từ Tử Kỳ đi vào bên trong, khi vào đến sâu trong cửa hàng mới giải thích: "Tớ học xong rồi!"
Từ Tử Kỳ tò mò hỏi: "Cậu học cái gì thế?"
Mục Mộc dùng lại trò cũ, mở hai tay cho Từ Tử Kỳ xem hai viên đá nhỏ trong lòng bàn tay rồi nắm chặt lại. Khi mở ra lần nữa, hai viên đá đã biến mất.
Từ Tử Kỳ chẳng kịp nhìn rõ cậu làm thế nào, chỉ biết ngạc nhiên há hốc miệng ngây ngô nhìn lòng bàn tay trống rỗng của Mộ Mộ, băn khoăn: "Sao lại biến mất rồi? Vừa nãy còn hai viên đá nhỏ mà!"
Mục Mộc thần bí nói: "Cậu đưa tay ra đây."
Cậu nhóc phấn khích nhảy nhót quanh Mục Mộc, hỏi: "Làm thế nào mà được thế? Thật là kỳ diệu! Có thể dạy tớ không? Tớ cũng muốn học trò này!"
Mục Mộc cuối cùng cũng được tận hưởng niềm vui khi làm ảo thuật, sự khó chịu do mẹ và Hạ Tùng Khâu đè ép bỗng chốc tan biến, cậu chợt thấy chơi với Thất Thất vui hơn nhiều.
Từ Tử Kỳ vẫn nài nỉ: "Có phải thầy dạy cậu không? Cậu lén dạy cho tớ đi Mộc Mộc? Dạy tớ đi mà."
Mục Mộc cuối cùng cũng chịu đồng ý: "Được thôi, cậu phải nhìn kỹ đấy nhé."
Từ Tử Kỳ lập tức gật đầu, mắt không rời khỏi tay Mục Mộc nhưng kết quả vẫn như lần trước, chẳng nhìn ra gì cả.
Mục Mộc biểu diễn ảo thuật cho đồng bọn xem một cách vui vẻ, thấy Từ Tử Kỳ bắt đầu sốt sắng thì cậu mới chậm lại để giải thích cho nhóc kia.
Từ Tử Kỳ nghe thì hiểu nhưng khi thực hành thì lại thất bại, để lộ sơ hở dễ dàng bị người khác nhận ra.
Nhóc sợ mình học mãi không được, Mộc Mộc sẽ nghĩ mình ngốc nên trong lòng càng thêm lo lắng mà càng lo lắng thì sơ hở càng nhiều.
Sau một lần thất bại nữa, Từ Tử Kỳ quay sang thấy Hạ Tùng Khâu đang đứng bên cạnh nhìn, cậu chàng lập tức thấy xấu hổ, không nhịn được giận chó đánh mèo: "Hạ Tùng Khâu, cậu có thể đi ra ngoài không? Tôi đang học ảo thuật với Mộc Mộc, cậu đừng làm phiền bọn tôi."
Hạ Tùng Khâu từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bèn lên tiếng giải thích: "Tôi chẳng làm gì cả, không hề làm phiền hai người."
Từ Tử Kỳ cố chấp nói: "Cậu ở đây là làm phiền tôi rồi, ảnh hưởng đến tôi."
Hạ Tùng Khâu: "Đó là do cậu ngốc."
Từ Tử Kỳ: "Cậu mới ngốc ấy! Có giỏi thì biến cho tôi xem đi!!"
Hạ Tùng Khâu bình tĩnh biểu diễn cho nhóc thấy thế nào là ảo thuật thực sự khiến Từ Tử Kỳ há hốc mồm kinh ngạc.
Biểu diễn xong, Hà Tùng Khâu còn không quên châm chọc: "Đã bảo là do cậu ngốc."
Từ Tử Kỳ lập tức không bùng nổ, đuổi theo Hà Tùng Khâu chạy loạn khắp nơi khiến Mục Mộc đứng bên cạnh cười khúc khích.
Mục Bội Chi đứng bên quan sát, cười đến mức run người phải tựa vào vai Hạ Vân, ngay cả Lưu Tâm Mi luôn nghiêm mặt cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhìn bọn trẻ khù khờ là niềm vui của người lớn và Lưu Tâm Mi cũng không ngoại lệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!