Chương 22: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Đòe

Lần đầu tiên Mục Bội Chi phát hiện ra trêu nhóc ngốc nghếch nhỏ bé lại vui đến thế, cười mãi không ngừng được.

Ba đứa lớn trước đây quá thông minh khiến cô hoàn toàn không có cơ hội trải nghiệm niềm vui khi trêu đùa trẻ con, quả nhiên cậu con trai út mềm mại dễ bắt nạt rất thú vị.

Mục Mộc nghe thấy mẹ vẫn đang cười nhạo mình, tức đến mức mặt đỏ bừng.

Cậu nắm lấy tay Hạ Tùng Khâu, giậm chân ngắn cũn đầy bực tức đi về phía xa khỏi Mục Bội Chi, nhưng đi được một lúc cậu lại không nhịn được mà quay đầu nhìn mẹ

- người mẹ xấu xa vừa bắt nạt cậu.

Mục Bội Chi ngồi yên tại chỗ, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, nhưng cố tình dùng giọng buồn bã giả vờ nói: "Bé yêu không cần mẹ nữa sao? Cục cưng Mộc có phải không thích mẹ nữa rồi không?"

Rồi cô còn làm ra vẻ đáng thương nói với Hạ Vân bên cạnh: "Vân Vân, em thấy không, trẻ con đúng là không đáng tin. Hôm qua còn nói thích mẹ nhất, hôm nay đã thay đổi, không cần mẹ nữa rồi."

Mục Mộc tức giận giậm chân chạy lại, hét lớn: "Không phải đâu! Mẹ không được đổ oan cho con!"

Mục Bội Chi cố nén cười hỏi: "Bé cưng hôm qua chẳng phải đã nói thích mẹ nhất sao?"

Mục Mộc lấy hết sức hùng hổ như đang cãi nhau với bạn nhỏ khác: "Con đã nói rồi! Con đúng là thích mẹ nhất nhưng mà hôm nay mẹ xấu xa quá, con muốn... muốn..."

Nhìn cậu nhóc tức giận như một con cá nóc, Mục Bội Chi không nhịn được lại cười: "Muốn làm gì? Muốn cùng anh Tùng Khâu bỏ mặc mẹ sao?"

Mục Mộc vốn còn chút ngại ngùng nhưng tức quá lại hét lớn: "Con phải học được ảo thuật trước rồi mới tiếp tục thích mẹ! Như vậy mẹ sẽ không cười nhạo con được nữa!"

Mục Bội Chi lại phá lên cười, cả Hạ Vân bên cạnh cũng không nhịn được mà cười theo.

Mục Mộc vừa xấu hổ vừa tức giận, hậm hực kéo Hạ Tùng Khâu chạy đi xa.

Cậu quyết tâm lén luyện tập, chờ đến khi học được cách làm ảo thuật sẽ khiến mẹ phải ngỡ ngàng!

[ Ha ha ha ha ha Cục cưng Mộc đáng yêu điên, tui không thể nhịn được cười ]

[ Tôi đang cười lăn lộn trên giường đây ]

[ Ha ha ha chị đẹp xấu tính quá đi, cứ trêu chọc bạn nhỏ ]

[ Lần đầu tiên thấy chị cười vui đến vậy, cục cưng Mộc đúng là thiên thần nhỏ ]

[ Một nhóc đáng yêu thế này ai mà không thích chứ? ]

[ Ha ha ha ha bé Mộc cố lên, dì yêu con ]

[ Có ai thắc mắc sao Khâu Khâu có thể nhịn cười không? ]

Mục Mộc cũng thắc mắc, cậu kéo Hạ Tùng Khâu chạy một mạch ra xa mấy chục mét, quay lại nhìn mẹ đã ở xa rồi mới dừng lại hỏi: "Anh Tùng Khâu, anh không thấy em ngốc đến mức buồn cười sao?"

Hạ Tùng Khâu vẫn giữ gương mặt lạnh lùng thường ngày, an ủi cậu: "Mộc Mộc không ngốc đâu, dì chỉ cố tình trêu em thôi."

Mục Mộc vẫn còn giận dỗi, lí nhí nói: "Mẹ thật quá đáng."

Cậu không hiểu tại sao mẹ đột nhiên trở nên hư như vậy. Hôm qua mẹ vẫn còn dịu dàng an ủi cậu mà hôm nay lại lấy cậu ra trêu đùa.

Kiếp trước mẹ có bao giờ như thế đâu!

Dù là giận nhưng trong lòng cậu vẫn thích mẹ của kiếp này hơn. Đời trước mẹ bận rộn đến mức chẳng có thời gian gần gũi cậu khiến cậu cảm thấy có khoảng cách. Cậu thậm chí còn phải tự mình lên mạng giành vé để đi xem buổi diễn của mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!