Edit & Beta: Đoè
"Cắt!"
"Cảnh này qua, buổi sáng nay đến đây thôi, mọi người đi ăn trước đi."
Đạo diễn vừa nói xong, toàn bộ đoàn phim đều thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh này là cao trào của cả bộ phim dày công quay suốt một buổi sáng. Mặc dù kỹ năng diễn xuất của các diễn viên chính đều thuộc top đầu trong ngành nhưng đạo diễn Vương vẫn muốn đạt được sự hoàn hảo nhất, bất kỳ một chi tiết nào khiến ông không hài lòng thì sẽ phải quay lại và giờ đây, cuối cùng đã đạt được đến mức yêu cầu mà đạo diễn Vương muốn.
"Cô Mục vất vả rồi."
Mục Bội Chi nhận lấy điện thoại từ trợ lý, khách sáo nói với bạn diễn: "Thầy Tần cũng vất vả rồi."
Sau khi khách sáo với nhau xong, Mục Bội Chi cầm điện thoại của mình quay về phòng trang điểm tạm thời mà đoàn phim đã sắp xếp.
Đạo diễn Vương từ trước đến nay luôn quay phim lấy cảnh thật, điều kiện ở khe núi đơn sơ đến mức dù là ảnh đế ảnh hậu địa vị cao cũng chỉ có thể chắp vá.
Nói trắng ra thì cái phòng trang điểm của Mục Bội Chi chỉ là một cái lều gỗ, bọc quanh bốn cọc gỗ là vòng vải che mưa để chắn tầm nhìn, phía trên thêm một cái mái che mưa che nắng, một cơn gió lớn quét qua thôi là có thể sụp ngay.
Trợ lý mang theo hộp cơm và một hộp hoa quả đến đoàn phim, nhìn Mục Bội Chi nói: "Cô Mục ăn cơm trước đi ạ."
Việc di chuyển trên núi rất bất tiện, vận chuyển vật tư cũng khó khăn. Điều kiện sống của đoàn phim thực sự không mấy khả quan.
Rau trong hộp cơm đều được mua từ các làng lân cận, các món ăn ngày nào cũng giống nhau chứ đừng nói đến hoa quả, nhiều lắm thì thỉnh thoảng có thể mua một ít dương mai và quất chua từ thôn dân trong núi, đến cả một miếng dưa hấu cũng chẳng có mà ăn, bởi vì điều kiện tự nhiên bên đây không thích hợp để trồng dưa hấu.
Mục Bội Chi nhìn hộp trái cây bên cạnh hộp cơm trưa có chín loại trái cây khác nhau trong chín ngăn nhỏ, chúng đều là những món cô thích ăn và không thể mua được trên núi.
Cô nhướng mày, trợ lý lập tức nói nhỏ: "Là sếp Thịnh đặc biệt gửi đến, lần này không dùng trực thăng được nên sau khi trái cây được đưa đến trấn thì đã được ướp lạnh và thuê dân làng vận chuyển lên."
Đường từ thị trấn gần nhất đến đây cũng mất khoảng 5-10km, ô tô không thể đi vào được, đường đi cực kỳ khó khăn nên chỉ có người dân địa phương mới tìm được.
Thấy Mục Bội Chi không tức giận, trợ lý lại hỏi: "Số trái cây còn lại có mang đi chia không ạ?"
Mùa này hoa quả tươi không thể bảo quản được lâu, nhất là dưa hấu đã cắt sẵn, trước đây Mục Bội Chi thường bảo cô mang đi chia nên cô mới chủ động hỏi như vậy.
Quả nhiên, Mục Bội Chi nghe vậy thì gật đầu ngay, trợ lý lập tức đi ra ngoài.
Sau cả buổi sáng quay phim, đạo diễn Vương có yêu cầu cực kỳ cao nên ngay cả Mục Bội Chi cũng thấy hơi choáng ngợp.
Cô xiên một miếng dưa hấu tươi mát, vừa ăn vừa bấm mở tin nhắn chồng gửi. Khi nhìn thấy hình ảnh cậu con trai út đang nhai rau xanh với khuôn mặt méo mó, cô không khỏi bật cười.
Tự dưng nhớ nhóc út ở nhà quá.
Trong phòng ăn của biệt thự nhà họ Thịnh, Mục Mộc chật vật nuốt miếng cải trắng xuống, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ông bô Thịnh Hạo Tồn vẫn đang nghịch điện thoại, cau mày nói: "Bố ơi, khi đang ăn cơm không được xem điện thoại."
Thịnh Hạo Tồn ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con mà chợt có cảm giác như đứa nhỏ bị mẹ kỷ luật, ông vô thức cất điện thoại đi rồi nói: "Mộc Mộc nói đúng, bố không xem nữa, chúng ta tập trung ăn cơm nhé."
Mục Mộc hài lòng gật đầu, trước đây cậu không chịu khó ăn cơm, ngủ nghỉ đúng giấc nên đã tán phá cơ thể mình, dẫu cho bây giờ có là thế giới song song hay cái gì khác đi chăng nữa thì cậu chắn chắn sẽ không để phạm phải sai lầm tương tự, cũng như không thể trơ mắt nhìn những người xung quanh không trân trọng thân thể bản thân.
Thịnh Hạo Tồn cảm nhận được sự quan tâm của con trai út dành cho mình, trong lòng càng vui mừng hơn cả khi nói về một dự án tỷ đô.
Đây là lần đầu tiên!
Mấy đứa con trong nhà tuy trưởng thành sớm nhưng tính đứa nào cũng lạnh nhạt.
Cậu cả năm nay đã mười bốn tuổi nhưng chưa bao giờ chủ động nói gì quan tâm đến ông, đến ngày lễ tết cũng chỉ biết biếu lì xi hai vợ chồng, ngày thường còn chẳng có thời gian gọi điện thoại, bận hơn cả hai người phụ huynh ông đây.
Đứa thứ hai và thứ ba thì suốt ngày đắm chìm trong thế giới riêng của mình, đặc biệt là thằng ba thối, cả ngày cứ bày ra cái vẻ không muốn nói chuyện với ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!