Chương 196: Hoàn

Edit & Beta: Đoè

Mục Mộc ngủ một giấc thật ngon, vừa mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao. Hiếm khi Hạ Tùng Khâu không dậy sớm tập luyện, dù đã tỉnh từ lâu nhưng anh chỉ ôm người trong ngực, ngẩn ngơ ngắm gương mặt ngủ say kia.

Vì thế mà vừa mở mắt, Mục Mộc đã chạm ngay vào ánh nhìn của Hạ Tùng Khâu. Giữa hai người dường như có một lực hút vô hình, khiến họ bất giác xích lại gần nhau.

Nụ hôn chào buổi sáng nhanh chóng biến vị, hơi thở quấn quýt làm nhiệt độ trong phòng dần tăng cao. Đàn ông trẻ bị "ăn chay" suốt hai tháng, một khi được cởi trói thì thật khó mà kiềm chế.

Trong cơn tình nồng, Mục Mộc nửa đẩy nửa nhường, cùng Hạ Tùng Khâu từ giường lăn lộn tới tận phòng tắm. Đợi đến khi họ thực sự rửa mặt xong bước ra, thì đã là giữa trưa.

Mục Mộc xoa xoa cái lưng có chút mỏi nhừ, chậm rãi đi một vòng trong phòng thay đồ. Cuối cùng, cậu tiện tay chọn một chiếc áo len màu trắng ngà mềm mại, chẳng buồn phối hợp gì, cứ thế khoác thẳng ra ngoài áo thun. Đầu chui ra khỏi cổ áo, mái tóc rối tung, cậu hỏi: "Trưa nay ra ngoài ăn nhé?"

Hạ Tùng Khâu cài chiếc khuy cuối cùng trên áo sơ mi, giơ tay giúp cậu chỉnh lại tóc, giọng đầy thoả mãn: "Được, muốn ăn gì nào?"

Mục Mộc tiến đến gần ngắm anh một lúc, rồi quay đầu chọn một chiếc cà vạt mới. Đưa lên ngực anh ướm thử, thấy không hợp lại đổi sang một cái khác hoa văn khác, lần này mới gật gù hài lòng.

Hạ Tùng Khâu hơi cúi người phối hợp, Mục Mộc giúp anh thắt cà vạt, thuần thục buộc nút, rồi lấy kẹp cà vạt hôm qua cài vào. Quan sát kỹ một lát, thấy rất vừa ý, cậu thuận tay vỗ vỗ ngực anh.

Thanh niên thường xuyên rèn luyện, dáng vóc chẳng còn mảnh khảnh như tuổi mười mấy. Qua lớp áo sơ mi vẫn thấy rõ cơ bắp rắn chắc. Cảm giác đầy đặn trong tay khiến tâm tình người ta khoan khoái. Hơn nữa, Mục Mộc vốn hứng thú với những thứ mình không có, nên không nhịn được lại bóp thêm một cái, hào hứng đề nghị: "Ăn lẩu nhé? Lâu rồi chưa ăn."

Ánh mắt Hạ Tùng Khâu tối lại, bắt lấy bàn tay không yên phận của cậu, giọng cũng trở nên nguy hiểm: "Anh thấy hình như em chẳng mấy đói đâu, hay là... ăn cái khác trước?"

Mục Mộc giãy ra, cười mắng: "Đồ lưu manh!"

Hạ Tùng Khâu lộ vẻ bất đắc dĩ: "Em tự nói xem, ai ra tay trước?"

Mục Mộc bĩu môi, đưa tay nâng cằm anh lên, bày ra dáng vẻ công tử ăn chơi ỷ thế h**p người, giọng bỡn cợt: "Sao? Không cho sờ à?"

Chiều cao không đủ, nhưng khí thế thì dư thừa.

Hạ Tùng Khâu thấy buồn cười, lại nắm lấy tay cậu, đặt lên ngực mình, ánh mắt thẳng thắn: "Sờ rồi thì phải chịu trách nhiệm."

Mục Mộc bắt đầu chơi xấu: "Em không thèm đâu!"

Hạ Tùng Khâu: "Vậy thì cứ ghi nợ trước."

Mục Mộc lườm anh: "Anh sao mà nhỏ mọn thế? Lớn tướng rồi còn ngày ngày ghi sổ nợ à?"

Những món nợ Hạ Tùng Khâu ghi trước khi trưởng thành, Mục Mộc phải trả ròng rã suốt hai năm mới hết, giờ lại đến nữa rồi!

Mục Mộc không nhịn được xoa cái lưng ê ẩm, bắp đùi trong cũng kêu gào vì lao lực quá độ, thoáng chốc cảm thấy hình như ở chung với gia đình cũng tốt lắm.

Thấy vậy, Hạ Tùng Khâu dứt khoát kéo cậu ngồi xuống sofa, ấn tay lên thắt lưng giúp cậu massage. Lực tay vừa đủ, rõ ràng là tay nghề lão luyện.

Mục Mộc thoải mái khẽ rên một tiếng, tận hưởng xong dịch vụ massage lại bắt đầu kêu đói.

Hạ Tùng Khâu khẽ vỗ cậu một cái, rồi đứng dậy lấy từ giá áo ra hai chiếc áo khoác cùng kiểu, thêm một chiếc khăn quàng, khoác lên tay đi ra ngoài: "Không phải em nói muốn đi ăn lẩu sao?"

Mục Mộc vội vàng chạy theo: "Hạ Khâu Khâu, anh lại chiếm tiện nghi của em! Không được, anh phải xoá nợ vừa rồi đi, không thì em không đi ăn với anh đâu!"

Hạ Tùng Khâu chẳng biết làm sao: "Được rồi, hôm nay coi như không ghi nữa."

Mục Mộc: "Sau này cũng không được ghi nợ nữa! Em bị anh chơi đến sắp rã rời rồi..."

Hạ Tùng Khâu bỗng quay phắt lại nhìn cậu: "Em biết mình đang nói gì không?"

Mục Mộc lập tức ngậm miệng, lát sau lẩm bẩm: "Em thật sự đói lắm rồi í."

Hạ Tùng Khâu kìm nén lửa nóng, khẽ thở dài: "Được rồi, đi thôi, ăn cơm nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!