Edit & Beta: Đoè
Hạ Tùng Khâu cảm thấy dạo gần đây gia đình của Mục Mộc có chút khác thường.
Người đã vươn lên ngôi vị giàu nhất thế giới Thịnh Minh Quyết, bỏ mặc bao nhiêu công việc trong tay và hiếm hoi trở về nhà ở hẳn hơn hai tháng mà vẫn chưa đi, ngày ngày quan tâm chăm sóc Mục Mộc từng chút một, đặc biệt rất để ý cậu có ăn uống đầy đủ, có ngủ nghỉ đúng giờ hay không.
Chỉ cần Mục Mộc quá giờ mà vẫn chưa đi ngủ, Thịnh Minh Quyết sẽ đích thân đến tận phòng giục cậu đi nghỉ sớm, cứ như thể coi cậu là một đứa bé mẫu giáo vậy.
Ngay cả nhà sinh vật học nổi tiếng thế giới Mục Vấn Lai quanh năm nay đây mai đó, chẳng có nơi nào cố định cũng dừng hết công việc nghiên cứu lại. Cô ấy lấy cớ là về quê ăn Tết, nhưng thật ra từ ngày sinh nhật 23 tuổi của Mục Mộc trước Tết, cô đã ở lì trong nhà không chịu đi, chẳng làm gì khác ngoài việc suốt ngày nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải hỏi han cặn kẽ.
Hạ Tùng Khâu thậm chí còn nghi ngờ, chẳng lẽ Mục Vấn Lai đang coi Mục Mộc như một đối tượng nghiên cứu mới để quan sát? Nhưng ý nghĩ này thực sự quá hề hước, chỉ cần Mục Vấn Lai chưa phát điên thì hẳn sẽ không bao giờ làm ra chuyện lố bịch như thế.
Ngay cả Thịnh Minh Tuyên là người vốn ngày thường đắm chìm trong nghiên cứu, chẳng mấy khi để tâm chuyện đời dạo này cũng không còn suốt ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm nữa. Tối nào cậu ấy cũng về nhà đúng giờ, ban ngày ở trường còn gọi Mục Mộc đi ăn cơm cùng.
Hễ Mục Mộc ăn ít đi một chút, cả nhà lập tức căng như dây đàn, nào là sắp xếp kiểm tra sức khỏe, nào là đổi thực đơn, thậm chí còn thay phiên nhau mang cơm đến tận trường cho cậu.
Bố mẹ của Mục Mộc cũng nhân cơ hội nghỉ phép mà tạm gác công việc lại, nói rằng khó khăn lắm mới có dịp cả nhà đoàn tụ, nhất định phải giữ Mục Mộc ở nhà thêm một thời gian.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến Hạ Tùng Khâu thấy vô cùng khác lạ.
Mấy năm trước khi cùng Mục Mộc ra nước ngoài du học, hai người đã quen với việc sống chung. Sau khi về nước, họ cũng dọn ra ngoài ở riêng.
Gần trường có căn hộ mà họ ở thường xuyên, còn ở khu vực không xa nhà hai bên cũng có một căn biệt thự.
Mục Mộc đi làm ở viện nghiên cứu hay về nhà đều rất tiện, lại hay về ăn cơm với gia đình, chỉ là rất hiếm khi ở lại qua đêm, mà thường sẽ về "tổ nhỏ" của hai người cùng Hạ Tùng Khâu, như thế tự do thoải mái hơn nhiều.
Chuyện này hai bên bố mẹ đều không có ý kiến gì, cũng chưa bao giờ bắt họ ở nhà, chỉ dặn có thời gian thì ghé về ăn bữa cơm là được.
Ấy vậy mà bây giờ Mục Mộc đã ở nhà hơn hai tháng, mà gia đình vẫn không có dấu hiệu để cậu ra ngoài sống.
Để được ở gần cậu hơn, Hạ Tùng Khâu đành phải theo đó mà dọn về lại nhà mình.
Bao nhiêu cặp mắt trong hai gia đình cộng lại, khiến Hạ Tùng Khâu muốn thân mật hơn với Mục Mộc cũng phải lén lút tránh né người khác.
Rõ ràng hai người đã đính hôn, làm gì cũng hợp tình hợp lý, thế mà bây giờ lại giống như lén lút vụng trộm, chẳng khác nào quay về thời chưa thành niên.
Khi đó chưa có kinh nghiệm, ráng nhịn chút cũng qua. Giờ bắt anh nhìn Mục Mộc ngày ngày lượn lờ trước mặt mà chỉ có thể nhìn chứ không được "ăn", anh thật sự chịu hết nổi.
Hạ Tùng Khâu nghẹn cả bụng lửa đốt, nhưng không hiểu rốt cuộc gia đình Mục Mộc đang căng thẳng điều gì. Ngay cả Thịnh Minh Tuyên cũng giữ miệng kín bưng, không sao dò hỏi được.
Cuối cùng, anh nhịn không nổi nữa, quyết định đi thẳng hỏi người trong cuộc.
Hôm ấy, Mục Mộc vừa làm xong thí nghiệm, ra khỏi viện nghiên cứu đã thấy ngay xe của Hạ Tùng Khâu đỗ ở cổng. Cậu lập tức bước nhanh lại, mở cửa ghế phụ, cười hỏi: "Sao hôm nay anh đến sớm thế?"
Bình thường Hạ Tùng Khâu cũng hay đến đón cậu sau khi tan làm, nhưng không bao giờ đến vào giờ này.
Vừa dứt lời, đã thấy ngay Hạ Tùng Khâu lấy từ ghế sau ra một bó hồng trắng tươi mới, mỉm cười với cậu: "Không nhớ hôm nay là ngày gì à?"
Mục Mộc chợt ngẩn ra: "Em bận đến choáng váng rồi, hóa ra Valentine đến nhanh thế này!"
Cậu vừa ngồi vào ghế phụ, Hạ Tùng Khâu đã nghiêng người sang giúp cậu cài dây an toàn, rồi đưa hoa cho cậu, hỏi: "Ra ngoài ăn nhé? Anh đặt nhà hàng rồi."
Mục Mộc cười: "Được, để em nói với trong nhà một tiếng."
Hạ Tùng Khâu gật đầu. Ngay khi cậu rút điện thoại ra định gọi về nhà, anh bỗng nói nhỏ: "Mộc Mộc, tối nay chúng ta..."
Mục Mộc lập tức hiểu ý chưa nói hết của anh, hiếm hoi cảm thấy có chút ngại ngùng, mặt thoáng đỏ lên: "Vậy... vậy em kiếm cái cớ."
Không chỉ Hạ Tùng Khâu, thời gian này cậu cũng phải nhịn rất vất vả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!