Edit & Beta: Đoè
Phạm tội thế nào ư?
Vấn đề này Mục Mộc đã diễn tập trong đầu vô số lần rồi.
Dù mỗi lần nghĩ đến đều có chút cảm giác tội lỗi, nhưng cậu thật sự không kìm được.
Nói ra thì hơi kỳ lạ, trước khi thích Hạ Tùng Khâu, cậu đúng là chẳng hề có cảm giác gì với nam giới, kiếp trước cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Ngay cả bây giờ, ngoài Hạ Tùng Khâu ra, cậu cũng chẳng có hứng thú với bất kỳ ai khác. Chỉ có hắn mới có sức hút lớn đến vậy, nhiều lần khiến cậu suýt nữa không kìm được mà vượt qua ranh giới.
Lúc này cũng không ngoại lệ, nhất là tiếng "chủ nhân" kia của Hạ Tùng Khâu, trong nháy mắt đã xé rách lớp ngụy trang ngây ngô thường ngày của Mục Mộc.
Ánh mắt cậu chậm rãi lướt qua hàng mày rậm thẳng, đôi mắt sâu thẳm của Hạ Tùng Khâu, trong đó phản chiếu rõ bóng dáng của chính mình.
Chính ánh nhìn ấy, kiếp trước Hạ Tùng Khâu cũng từng dành cho cậu rất chăm chú, sâu tình, chỉ tiếc rằng khi ấy cậu chẳng hiểu gì cả.
Mục Mộc hơi cúi xuống, tầm mắt rơi xuống nơi yết hầu đang không yên phận của Hạ Tùng Khâu kia.
Cậu không kìm được mà cúi lại, khẽ cắn một cái.
Hạ Tùng Khâu bật ra tiếng rên trầm, bản năng tránh nguy hiểm khiến anh muốn đẩy cậu ra, nhưng cuối cùng lại không làm thế. Ngược lại, bàn tay anh đặt lên sau đầu cậu, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại, khẽ dùng chút sức.
Mục Mộc thuận thế ngẩng đầu, ánh mắt hai người hòa quyện vào nhau.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở và nhịp tim, ngay cả không khí cũng dường như trở nên nóng rực và quánh đặc.
Lý trí dần bị dòng máu sôi sục đốt cháy. Không biết là ai chủ động trước, nhưng khi đôi môi chạm vào nhau, toàn thân Mục Mộc khẽ run lên.
Nụ hôn vụng về, giống như một người mới lần đầu tập lái xe, hoảng loạn chỉ biết lao thẳng tới.
Vì quá căng thẳng, cậu còn lỡ cắn phải đầu lưỡi của Hạ Tùng Khâu, vị máu tanh ngọt lan ra giữa môi lưỡi, khiến cậu quên cả hô hấp.
Hạ Tùng Khâu nhận ra cậu đang nín thở, thấy cả khuôn mặt cậu đỏ bừng thì vội vàng buông ra.
Không khí ập vào phổi khiến Mục Mộc hơi khó chịu, cậu làm theo lời nhắc của anh, điều chỉnh lại hơi thở, một lúc lâu mới bình ổn được.
Ngay giây sau, Hạ Tùng Khâu lại áp tới. Anh học mọi thứ rất nhanh, chỉ chốc lát đã thành thạo chiếm thế chủ động.
Cảm giác mới mẻ và k*ch th*ch khiến toàn thân run rẩy, Mục Mộc nhắm mắt lại, mặc cho bản thân chìm đắm.
Ánh trăng lạnh lẽo hắt vào qua cửa sổ, trải xuống tấm thảm mềm mại. Gió đêm mang theo hơi lạnh len lỏi vào phòng, nhưng chẳng thể nào xua bớt hơi nóng nơi này.
Ở biệt thự bên cạnh, Mục Bội Chi khoác chiếc khăn choàng cashmere, đi qua đi lại trong vườn.
Thịnh Hạo Tồn nhận lấy chiếc áo khoác dài từ quản gia, cẩn thận khoác lên vai vợ, khuyên: "Đám trẻ này một khi trò chuyện thì chẳng biết giờ giấc. Đợi hai đứa nó nói hết mấy lời riêng tư, Mộc Mộc tự khắc sẽ về thôi. Ngoài này lạnh lắm, chúng ta vào trong đợi đi."
Mục Bội Chi nhíu mày: "Nhưng em vẫn thấy trong lòng không yên."
Thịnh Hạo Tồn: "Chỉ cách một bức tường thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Đừng nghĩ nhiều nữa, về thôi. Nếu không lát nữa Mộc Mộc quay lại thấy cảnh chúng ta bày ra thế này, chẳng phải sẽ giật mình sao?"
Con trai út vốn da mặt mỏng, đến lúc đó có khi còn thấy xấu hổ, lỡ để lại bóng tâm lý thì phiền toái lắm.
Mục Bội Chi nghĩ cũng có lý, lại liếc về phía cánh cửa nhỏ vài lần, rồi mới xoay người trở vào.
Thịnh Hạo Tồn kiên nhẫn dỗ vợ quay về phòng, dặn quản gia bố trí người chờ ở tầng một, nếu Mục Mộc về thì lập tức báo cho họ.
Quản gia gật đầu, Thịnh Hạo Tồn lại dặn thêm: "Nếu quá một tiếng nữa mà vẫn chưa về, thì cho người sang bên kia xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!