Edit & Beta: Đoè
So với nhịp sống căng thẳng của lớp 12, cuộc sống đại học thoải mái hơn nhiều. Ít nhất là không phải ngày nào cũng dậy sớm. Nếu không có tiết sáng, còn có thể ngủ nướng đến khi tự tỉnh dậy, điều này khiến Mục Mộc vô cùng hài lòng.
Hạ Tùng Khâu không học cùng chuyên ngành với cậu, tất nhiên thời khóa biểu cũng khác, thời gian thường bị lệch, không thể như thời cấp ba lúc nào cũng dính nhau.
Thêm nữa, Hạ Tùng Khâu còn tiếp quản công ty công nghệ Internet kia, lịch trình bận rộn hơn Mục Mộc nhiều, đôi khi ngay cả thời gian ăn trưa cùng nhau cũng không sắp xếp nổi.
Lúc đầu Mục Mộc còn chưa quen, vẫn theo thói quen mở miệng nói chuyện với người bên cạnh, rồi mới chợt nhớ ra Hạ Tùng Khâu không có ở đó.
Những lúc như thế, cậu luôn cảm thấy trong lòng trống trải, không chỉ là không quen, mà còn rất nhớ Hạ Tùng Khâu. Dù ngày nào cũng gặp nhau, nhưng thời gian ở bên nhau đã ít đi rất nhiều.
Trước kia cậu không hiểu tại sao những cặp đôi đang yêu lại cứ dính lấy nhau mãi mà không thấy chán, hễ xa nhau là buồn buồn ủ ê, khó chịu không thôi, nhìn thế nào cũng thấy ủy mị. Không ngờ một ngày cậu cũng biến thành người ủy mị như vậy.
Tất cả đều tại Hạ Tùng Khâu!
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu cũng không vì vậy mà bắt Hạ Tùng Khâu phải rút bớt thời gian ra để bù cho mình, ngược lại còn cố ý tỏ ra không mấy bận tâm trước mặt anh.
Tính cho kỹ, Hạ Tùng Khâu vốn có thể giống như anh chị của mình, mười bốn tuổi, thậm chí còn sớm hơn đã ra nước ngoài học đại học. Thế mà anh lại cố tình kéo dài đến tận bây giờ chỉ vì mình, cậu sao có thể tiếp tục trở thành gánh nặng cho đối phương được.
Mục Mộc vừa buồn vẩn vơ, vừa tự an ủi rằng ít nhất họ vẫn ở chung một chỗ, bất kể ở ký túc xá hay về nhà thì Hạ Tùng Khâu cũng luôn theo cùng, không đến mức cả ngày chẳng gặp mặt. Cuối tuần còn có thể rảnh ra nửa ngày đi chơi với nhau, hoặc đơn giản là nằm nhà chơi game, xem phim.
Như thế đã hạnh phúc hơn rất nhiều cặp đôi khác rồi!
Mục Mộc dần dần quen với nhịp sống mới này. Khi rảnh rỗi dễ suy nghĩ linh tinh, tiêu hao tinh thần, cậu lại nghĩ nên tìm việc gì đó để làm.
Kiếp trước cậu không học đại học trong nước, chương trình cơ sở năm nhất khác biệt khá nhiều, nhiều môn đại cương cậu chưa từng học. Nhưng nếu chỉ để đối phó thi cử thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian, vì thế Mục Mộc bắt đầu dồn trọng tâm học tập sang mảng thí nghiệm.
Thông thường, sinh viên năm nhất dù được theo đề tài của giáo sư vào nhóm nghiên cứu cũng chỉ có thể chạy việc lặt vặt cho các anh chị, còn thí nghiệm chính thì tuyệt đối không được động vào.
Thế nhưng Mục Mộc kiếp trước đã ở trong phòng thí nghiệm nhiều năm, tuy chưa tạo ra thành quả gì nổi bật, nhưng nền tảng cực kỳ vững chắc, cả lý thuyết lẫn thực hành.
Chỉ trò chuyện với thầy hướng dẫn hơn mười phút, thầy đã vui vẻ mời cậu vào nhóm, thậm chí còn giúp cậu đăng ký một đề tài mới dựa theo ý tưởng của cậu.
Không biết có phải do tâm lý thay đổi hay không, khi cậu làm lại đề tài từng theo đuổi suốt mấy năm kiếp trước, Mục Mộc chẳng hề thấy lo lắng, cũng không còn vội vã muốn tạo ra thành tích chói mắt.
Cậu chỉ thong thả tận dụng thời gian rảnh ngoài giờ học để ở trong phòng thí nghiệm, cần nghỉ thì nghỉ, ngày nào cũng giữ tinh thần thoải mái, từng chút một đẩy dự án tiến về phía trước. Dù thí nghiệm thất bại, cậu cũng có thể bình tĩnh bắt đầu lại từ đầu.
Dữ liệu thí nghiệm trong máy tính ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Mục Bội Chi cùng Thịnh Hạo Tồn bàn bạc, từ nửa năm trước đã bắt đầu chuẩn bị lễ thành niên cho con trai út. Bước sang tháng mười một, cả nhà đều bận rộn lo cho tiệc sinh nhật của cậu.
Mục Mộc thì chẳng có yêu cầu gì, thậm chí còn thấy không cần làm long trọng như vậy, cả nhà tụ tập ăn bánh kem là đủ.
Mục Bội Chi không đồng ý: "Sinh nhật mười tám tuổi trong đời chỉ có một lần, sao có thể qua loa thế được."
Nghe vậy, Mục Mộc bỗng nhớ ra, kiếp trước sinh nhật mười tám tuổi của cậu là ở nước ngoài, chỉ có Hạ Tùng Khâu ở bên. Khi đó bố mẹ và anh cả đều bận, chỉ chuẩn bị quà, rồi gọi điện chúc mừng vào tối sinh nhật.
Chị hai và anh ba thì còn đang chìm trong thế giới riêng của họ, tinh thần không mấy ổn định, lo cho bản thân còn chưa xong, đương nhiên chẳng nhớ đến sinh nhật cậu.
Chỉ có Hạ Tùng Khâu, vượt ngàn dặm đến tìm, đặt bánh kem sinh nhật, còn hẹn trước nhà hàng cao cấp, chuẩn bị sẵn rất nhiều hoa tươi, mời cả nghệ sĩ piano nổi tiếng đến chơi cho cậu nghe. Suýt nữa còn bị khách khác tưởng là buổi cầu hôn. Cậu lúc đó lại ngây ngốc nghĩ rằng Hạ Tùng Khâu chỉ đang "tập dượt" để sau này đi tán gái.
Mục Mộc bắt đầu nghi ngờ, có phải kiếp trước Hạ Tùng Khâu cũng đã động lòng với mình rồi không.
Càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy. Khi ấy cậu chẳng hiểu ánh mắt Hạ Tùng Khâu nhìn mình mang ý nghĩa gì, chỉ cho rằng đối phương coi cậu như bạn thân nhất. Giờ nhớ lại, dù Hạ Tùng Khâu chưa từng nói thẳng, nhưng hành động của anh rõ ràng đã ngầm bày tỏ tình cảm.
Tiếc rằng lúc đó cậu chỉ một mực muốn chứng minh mình không ngốc, biến cuộc sống thành chiến trường, ngay cả ăn một bữa cơm với Hạ Tùng Khâu cũng thấy áy náy như đang lãng phí thời gian, lần nào cũng ăn vội vàng rồi bỏ đi.
Mục Mộc nhắm mắt, như nhìn thấy qua ký ức mờ nhạt người kia của kiếp trước Hạ Tùng Khâu lúc nào cũng dõi theo mình, có nhiều điều muốn nói, rất muốn tiến lại gần, nhưng lần nào cũng bị sự lạnh nhạt của mình đẩy ra xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!