Edit & Beta: Đoè
Hiệu suất của Hạ Tùng Khâu rất cao, đã nói muốn đi du lịch thì tối đó nhanh chóng đưa cho Mục Mộc bản kế hoạch và lịch trình đã làm xong, hỏi cậu có ý kiến gì khác không.
Mục Mộc lướt qua một lượt rồi nói: "Rất tốt, cứ vậy đi, anh lo là được."
Nhiều người nói bạn bè hay người yêu khi đi du lịch riêng với nhau dễ nhất là xảy ra cãi cọ rồi tan vỡ, nhưng Mục Mộc cảm thấy cậu và Hạ Tùng Khâu không hề có nguy cơ này.
Mỗi lần hai người đi chơi cùng nhau, cậu chẳng phải lo gì, Hạ Tùng Khâu luôn sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, cho dù đôi lúc cậu nổi hứng muốn đổi kế hoạch, bất chợt muốn đi đâu đó hay ăn gì đó, Hạ Tùng Khâu cũng đều chiều theo.
Chuyến du lịch tốt nghiệp này cũng vậy, ban đầu họ định đi Ai Cập xem kim tự tháp, rồi sang Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu, đi vòng quanh châu Âu một chuyến, sau đó sang Nam Mỹ dạo chơi, tìm một hòn đảo nhiệt đới để lặn biển lướt sóng.
Nhưng mới xem xong kim tự tháp, Mục Mộc đã than mệt, muốn đổi tuyến đường sang London thăm anh cả, ở nhà anh nghỉ ngơi hai ngày.
Không ngờ Hạ Tùng Khâu, người vốn chiều cậu hết mực, lại không đồng ý ngay mà có chút không vui hỏi: "Chẳng phải đã nói là hai chúng ta đi riêng sao? Tới nhà anh cả em rồi, em còn chịu đi ra ngoài nữa không?"
Mục Mộc chột dạ nói: "Tất nhiên... tất nhiên là chịu chứ! Em chỉ nghỉ hai ngày thôi, thật mà. Với lại lâu rồi không gặp anh cả, dù sao cũng không xa, chúng ta qua đó, nghỉ chút rồi đi tiếp."
Hạ Tùng Khâu: "Nhỡ đến lúc đó em giở trò, anh cũng không thể kéo em ra ngoài bằng vũ lực."
Mục Mộc nằm dài như cá khô trên chiếc giường khách sạn mềm mại, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Hạ Tùng Khâu nằm xuống bên, nghiêng đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp ngay cạnh.
Ánh đèn màu cam chiếu trên gương mặt cậu, khiến làn da trắng mịn nhuộm thêm chút ấm áp. Lông mày như vẽ, sống mũi cao thẳng, bờ môi căng mọng mang màu hồng hào khỏe mạnh, bên má vẫn còn chút mũm mĩm của tuổi thiếu niên, nhìn thôi cũng biết sờ vào sẽ rất thích.
Hạ Tùng Khâu đang ngẩn ngơ thì Mục Mộc bỗng lăn người chui vào lòng anh, ôm lấy eo, dụi đầu vào ngực anh, mềm giọng nói: "Đi mà, chỉ hai ngày thôi, được không anh?"
Nhìn cái đầu mềm mại trong ngực, vẻ mặt Hạ Tùng Khâu hơi thay đổi. Rõ biết đây là viên đạn bọc đường, nhưng anh vẫn không thể kháng cự người mình thích làm nũng, đành nhượng bộ: "Nghỉ hai ngày thì nghỉ hai ngày."
Mục Mộc ngẩng đầu cười tít mắt, chụt một cái vào cằm anh, mắt mày cong cong: "Em biết mà, anh Tùng Khâu là nhất, hì hì."
Hạ Tùng Khâu đưa tay khẽ vuốt gò má cậu, sự mềm mại mịn màng khiến tâm tình anh thoải mái hẳn.
Hôm sau, hai người đổi hành trình, bay thẳng sang London tìm Thịnh Minh Quyết.
Mấy năm trước Thịnh Minh Quyết đã đổi sang một căn nhà lớn, trong nhà để sẵn phòng cho từng người.
Mục Mộc cũng chẳng báo trước, xuống máy bay xong dẫn Hạ Tùng Khâu quen đường đi thẳng đến, định cho anh cả một bất ngờ. Không ngờ Thịnh Minh Quyết bận cả ngày chưa về, mãi đến đêm mới về nhà.
Vừa vào cửa nghe thấy có tiếng động trong phòng khách, hắn vội thay giày rồi đi tới, thấy TV vẫn mở, em trai vừa thi đại học xong đang ngủ say trong lòng Hạ Tùng Khâu, còn Hạ Tùng Khâu thì cúi đầu ngẩn người nhìn cậu.
Có lẽ phát hiện hắn về, Hạ Tùng Khâu ngẩng đầu nhìn sang.
Thịnh Minh Quyết ra hiệu im lặng, bước nhẹ đến gần, cúi người nhìn em trai đang được ôm trong lòng anh, hạ giọng hỏi: "Buồn ngủ rồi sao không đưa em ấy về phòng ngủ?"
Hạ Tùng Khâu cũng nhỏ giọng: "Em ấy nói muốn đợi anh về."
Thịnh Minh Quyết: "Các em tới từ khi nào? Sao không báo trước? Không cần đợi muộn thế này."
Hạ Tùng Khâu: "Bọn em đến từ trưa rồi, Mộc Mộc nói muốn cho anh bất ngờ."
Thịnh Minh Quyết cười, đưa tay xoa tóc Mục Mộc, rồi nói: "Muộn rồi, để anh đưa em ấy về phòng, em cũng nghỉ sớm đi."
Nhưng còn chưa kịp đưa tay bế em, Hạ Tùng Khâu đã ôm Mục Mộc đứng dậy, tự nhiên nói: "Để em làm cho."
Thịnh Minh Quyết quan sát anh mấy giây, rồi lùi lại nửa bước: "Vậy cũng được, em biết phòng em ấy ở đâu chứ?"
Hạ Tùng Khâu: "Biết ạ, Mộc Mộc từng dẫn em vào rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!