Edit & Beta: Đòe
Đến khi Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu ra ngoài đi dạo trở về, Mục Bội Chi và Hạ Vân đã dọn xong bộ đồ ăn, đang chuẩn bị nước nóng để tắm rửa.
Ngôi nhà cổ này khá cũ và không có phòng tắm hiện đại mà phải tự đun nước nóng để tắm.
Thấy hai nhóc con đã về, Mục Bội Chi mỉm cười chào đón: "Cục cưng Mộc và Tùng Khâu hôm nay cùng tắm chung nhé, Tùng Khâu có thể hỗ trợ để ý em trai được không nào?"
Hạ Tùng Khâu lập tức gật đầu: "Không thành vấn đề."
Mục Mộc hơi ngơ ngác nhìn bồn tắm lớn trong phòng có thể chứa hai người, sau khi nhận ra thì vội vàng nói: "Mẹ ơi, con có thể tự tắm được."
Mục Bội Chi mỉm cười, nhéo nhéo hai má mềm mụp của con trai: "Cùng là con trai với nhau thì có gì mà phải xấu hổ nào? Tắm nhanh để còn chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm nữa đó không thể ngủ nướng được đâu."
Mục Mộc vẫn phản đối: "Con thật sự có thể tự tắm được mà, ở nhà con toàn tự tắm đó nếu mẹ không tin thì có thể gọi hỏi dì Lan."
Mục Bội Chi đã bắt đầu c** q**n áo cho con, cô vừa cởi cúc áo sơ mi vừa dỗ dành: "Rồi rồi rồi, mẹ biết cục cưng Mộc nhà ta có thể tự tắm được nhưng bây giờ mẹ hy vọng con đi tắm chung với anh Tùng Khâu, bởi vì bồn tắm này hơi sâu để bé yêu tắm một mình mẹ không yên tâm. Hay là bé yêu muốn được mẹ tắm cho nào?"
Mục Mộc cuối cùng cũng từ bỏ giãy giụa, đỏ mặt nói: "Vậy thôi để con tắm cùng anh Tùng Khâu đi ạ, con tự c** q**n áo được."
Mục Bội Chi nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng tròn vo của cậu nhóc, cười nói: "Được thôi, con tự cởi đi, mẹ sẽ không nhìn đâu."
Sau đó cô nói với Hạ Tùng Khâu: "Khăn tắm của bé Mộc là màu vàng còn của con là màu xanh, em tự biết mặc quần áo, con chỉ cần giúp dì trông em để không bị trượt ngã trong bồn tắm là được. Dì với mẹ con ở bên ngoài nên nếu có gì thì hãy gọi nhé."
Hạ Tùng Khâu trả lời rất kiên định, sau khi Mục Bội Chi và Hạ Vân cùng nhau ra ngoài, anh còn kiểm tra tất cả camera trong phòng một lượt, xác định không còn camera nào quay trúng anh bước đến nói với Mục Mộc: "Có thể tắm được rồi."
Mục Mộc vẫn có chút xí hổ, cậu chưa từng tắm chung với các bạn nhỏ khác, kể từ khi có thể nhớ được cậu đã tự tắm một mình, ngay cả hai anh trai và bố cũng chưa bao giờ tắm cùng cậu, nhiều lắm cũng chỉ có bơi lội ở bể bơi.
Nhưng mà có mặc quần bơi và bể bơi rất lớn, không cần phải tụ chung một chỗ.
So với việc nhờ mẹ tắm cho mình thì tắm với đồng bọn cùng tuổi vẫn dễ chấp nhận hơn.
Cậu chậm rãi c** q**n áo, cúi đầu không nhìn Hạ Tùng Khâu.
Sau khi hai người cùng nhau ngồi trong bồn nước nóng, Mục Mộc cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cậu tự an ủi mình rằng dù sao bây giờ mình cũng chỉ mới bốn tuổi rưỡi, còn Hạ Tùng Khâu cũng chỉ mới năm tuổi, hai người đều là trẻ con nên không có gì phải xấu hổ.
Vì vậy khi Hạ Tùng Khâu hỏi anh có thể kỳ lưng cho cậu được không thì cậu đã trực tiếp quay lưng về phía anh nói: "Cảm ơn anh Tùng Khâu."
Hạ Tùng Khâu cầm chiếc khăn nhỏ nhẹ nhàng kỳ lưng cho cậu, nhiệt độ nước vừa đủ ấm không quá nóng hay quá lạnh, Mục Mộc thoải mái híp mắt hưởng thụ một lúc rồi quay đầu lại nói với Hạ Tùng Khâu: "Em cũng kỳ lưng cho anh nhé."
Hạ Tùng Khâu từ chối theo bản năng: "Không cần, để anh tự làm."
Hiếm khi Mục Mộc thấy Hạ Tùng Khâu xấu hổ, nhất quyết phải kỳ lưng cho anh và còn nói rằng có qua có lại.
Hạ Tùng Khâu định tiếp tục từ chối nhưng mất cảnh giác bị tạt nước.
Mục Mộc cười xấu xa, nhân lúc Hạ Tùng Khâu bị nước bắn vào mắt không mở nổi đã kỳ lưng cho anh.
Không ngờ Hạ Tùng Khâu lại sợ nhột, chỉ kỳ lưng thôi mà cũng khiến Hạ Tùng Khâu phải bật cười.
Mục Mộc thấy chơi rất vui, không thèm kỳ lưng hay không mà ném khăn lông đi, lao đến bắt đầu cù lét Hạ Tùng Khâu.
Ngoài cửa, Mục Bội Chi và Hạ Vân đang trò chuyện với nhau, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng cười vang lên, cô hơi bất ngờ: "Hai nhóc con nghịch gì trong đấy thế nhỉ?"
Hạ Vân cũng rất ngạc nhiên vì con trai cô quá thông minh nên luôn tỏ ra là một người lớn trưởng thành và vững vàng, chưa bao giờ nghịch ngợm như những đứa trẻ cùng tuổi.
Hơn nữa mỗi khi ra ngoài đều là con trai chăm sóc cô, gặp phải bất cứ chuyện gì thằng bé đều tự giải quyết, đáng tin cậy hơn một người trưởng thành như cô nhiều, vì lẽ đó mà cô luôn ảo giác rằng con trai mình đã lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!