Chương 18: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Vốn dĩ sau khi Đào Diệp Huy tức giận rời đi, không khí trên bàn ăn như đông cứng lại nhưng nhờ có khúc nhạc đệm của Mục Mộc mà những người khác cảm thấy đã có thể thở thông hơn.

La Chu Chu còn đang giận dỗi với bố, miệng nhỏ dẩu lên có thể treo được một can dầu, La Nghị Thần nhỏ nhẹ dỗ dành: "Bác Đào ăn xong rồi vẫn còn chút ớt tiêu xanh và thịt lợn đó, Chu Chu và em gái Nam Nam mau ăn đi."

La Chu Chu quay mặt đi, khịt mũi nói: "Con không thèm ăn đồ thừa của người khác."

La Nghị Thần bó tay bất lực: "Vậy bố lại nấu một đĩa khác cho con nhé? Nhưng bây giờ trời đã tối và cửa hàng bán thịt đã đóng cửa mất rồi."

Nơi đây không giống với thành phố lớn, người dân trong thị trấn phải về nhà khi trời tối và các cửa hàng đã đóng cửa từ lâu.

La Chu Chu bỗng nhiên càng tức giận hơn, thầm nghĩ vậy sao bố còn chia thịt cho ông bác xấu tính kia làm gì?

Cô bé trợn mắt, không muốn nói chuyện với ông bố vô dụng của mình nữa.

Nhưng cô bé thật sự chưa no nên không khỏi liếc nhìn món sườn kho trên bàn bên cạnh, sau đó lau lau nước mắt chạy đến bên cạnh Lưu Tâm Mi và gọi "chị" bằng giọng trong trẻo.

Từ Tử Kỳ gọi chị thì có thịt ăn mà cô bé cũng muốn ăn thịt.

Lưu Tâm Mi ngẩng đầu nhìn cô bé, vươn tay múc một miếng sườn to, không nóng không lạnh: "Bát đâu?"

La Chu Chu bỗng nhiên vui vẻ trở lại chạy về lấy bát của mình, phấn khích bê đến trước mặt Lưu Tâm Mi: "Cảm ơn chị ạ!"

Lưu Tâm Mi múc một muôi sườn lớn vào bát của cô bé rồi tiếp tục ăn cơm như thể trò hề vừa rồi không hề ảnh hưởng gì đến cô.

Từ Tử Kỳ thấy vậy thì khó chịu vô cớ, chẳng biết là đang phân bua với ai nên cũng gọi một tiếng "chị" cầm chiếc bát trống không: "Con muốn nữa."

Lưu Tâm Mi không ngẩng đầu lên mà nói: "Tự múc lấy đi."

Cảm giác khó chịu trong lòng Từ Tử Kỳ đột nhiên biến mất, nhóc múc mấy miếng sườn lợn vào bát, thậm chí còn giảm tốc độ ăn chứ không sợ có người giành mất của mình như trước nữa.

La Chu Chu âu yếm miếng sườn thơm phức, lúc đi ngang qua La Nghị Thần còn khịt mũi một cái và không thèm chia lấy một miếng cho anh mà chạy đến chỗ Đào Thi Nam, nhiệt tình nói: "Nam Nam, chúng ta cùng ăn xương sườn đi."

Mùi thơm của sườn kho rất hấp dẫn, ngon hơn đống mì trong bát của Đào Thi Nam gấp nhiều lần.

Nhưng Đào Thi Nam vẫn cúi đầu, nước mắt tuôn rơi chảy vào bát, vừa tiếp tục ăn mì mặn chát vừa khóc.

Cô bé cảm thấy vừa nãy là bố đang tức giận với mình, là lỗi của cô bé nên chuyện mới thành ra như thế này, giờ thì cô bé làm gì còn mặt mũi nào để ăn đồ của chị Chu Chu nữa.

Thấy cô bé im lặng, La Chu Chu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh và lắc lắc tay cô bé nói: "Nam Nam đừng ăn cái này nữa, bố em còn chưa ăn hết nó mà, chắc chắn là không ngon tẹo nào rồi, nhanh ăn sườn đi, sườn của chị lớn thơm lắm đó, thơm hơn cả thịt lợn của bố chị làm!"

La Nghị Thần nằm không cũng dính đạn nhưng anh không tức giận, chợt anh thấy con gái hiểu chuyện hơn mình nhiều, điều này khiến anh có chút vui.

Đào Thi Nam bị La Chu Chu kéo tay nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

Cô bé cố gắng nuốt miếng mì xuống, giọng nghẹn ngào nức nở: "Em, em ăn mì là đủ rồi, chị Chu Chu mau ăn đi."

[ Thương Nam Nam quá, sao cục cưng lại hiểu chuyện đến vậy chứ hu hu hu hu chắc chắn là ở nhà không vui vẻ gì rồi ]

[ Có ông bố như lão đạo diễn kia, chẳng có việc gì cũng tức giận, những ngày thường Nam Nam phải tủi thân biết bao ]

[ Lão đạo diễn có thể cút khỏi chương trình không trời? Tui đến là để xem các bạn nhỏ đáng yêu chứ không phải đến để xem lão già dầu mỡ ngược đãi cục cưng nhỏ của tui ]

[ Đúng đấy, Đào Diệp Huy có thể biến đi cho khuất mắt không vậy ]

Hạ Vân bàn bạc với Mục Bội Chi, chia một ít đồ ăn ra đĩa sạch.

Vì kỹ năng xã hội của cô không được tốt nên không biết cách hòa hợp với các bạn nhỏ nhà khác, chỉ đành nhờ Mục Bội Chi ra mặt thay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!