*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Đoè
Trời mưa suốt một đêm, hoa của cây tử vi (1) ngoài vườn đang nở rộ, những cánh hoa nhỏ bé rụng rơi đầy đất.
Đến khi trời sắp tối thì bỗng có một tia sấm sét nổ rạch ngang trời, cả một vùng trời được chiếu sáng màu tím sẫm.
Trong căn phòng trẻ em được trang trí tỉ mỉ, Mục Mộc đang nằm trên giường chợt mở choàng mắt.
Sau một trận tim đập mạnh, cậu ngồi bật dậy ôm lấy tim mình, thở hổn hển với khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Mới vừa thoát khỏi sự đau đớn khi cận kề cái chết, Mục Mộc lập tức nhận ra có điều bất ổn.
Căn phòng trẻ em được trang trí theo chủ đề đại dương trước mắt vừa quen vừa lạ, cậu đã từng sống ở đây mấy năm khi còn nhỏ, ký ức xưa đó đã dần mờ nhạt nhưng khi nhìn thấy những con sứa trong suốt treo lơ lửng trên không cùng với các chú cá voi pha lê xanh được điêu khắc đã trở nên rõ ràng hơn.
Cậu nhớ rằng căn phòng trẻ em cậu ở đã được sửa đổi thành phòng piano khi cậu lớn lên và phòng ngủ của cậu được chuyển lên tầng ba, bên cạnh là phòng các anh chị, sao căn phòng này lại đột nhiên trông giống như khi cậu còn bé nhỉ?
Còn nữa, không phải cậu bị ngất xỉu trong phòng thí nghiệm hở? Cơn đau tim và trận váng đầu kia làm cậu tưởng chừng như tèo đến nơi rồi.
Gần đây cậu thường xuyên thức trắng đêm, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cơm cũng không buồn ăn, hầu như là ngày nào cũng uống dịch dinh dưỡng để duy trì năng lượng và dinh dưỡng cơ thể.
Dự án trong tay sau năm năm vẫn chưa có bước đột phá nào, cấp trên cứ mãi giục cậu viết lại bản báo cáo nên không tránh khỏi có chút nóng vội muốn cho ra kết quả càng sớm càng tốt, nhưng lại vô tình để bản thân mình bị suy sụp.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu thoáng nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình và cảm thấy bản thân chẳng làm nên được trò trống gì so với những người xung quanh.
Bố bắt đầu dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng và đến năm 30 tuổi thì trở thành người giàu nhất đất nước.
Lần đầu mẹ ra mắt vào năm 17 tuổi, bà đã giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong bộ phim đầu tiên của mình và nhanh chóng leo l*n đ*nh kim tự tháp của ngành.
Ba người anh trai chị gái của cậu đều là những thiên tài có đầu óc siêu phàm, luôn đạt điểm tuyệt đối trong các kỳ thi và mỗi người đều có tài năng riêng.
Anh cả trở thành người giàu nhất thế giới khi chỉ mới ở đôi mươi, tài y học của chị hai rất đỉnh, chị có thể giải quyết được mọi ca bệnh khó và phức tạp, anh ba từ nhỏ đã đắm chìm trong phòng thí nghiệm chế tạo ra nhiều phát mình, tập bằng sáng chế có đủ lớn nhỏ khéo còn dày hơn cả luật hình sự.
Ngay cả trúc mã lớn lên cùng cũng là một thiên tài thực thụ, nhỏ đã thông thạo tám thứ ngôn ngữ, hệ thống điều khiển tự động mà hắn phát minh ra đã giúp giảm thiểu tỉ lệ tai nạn giao thông rất nhiều. Nó an toàn và đáng tin cậy hơn con người cầm lái, những năm gần đây đã được đưa vào sử dụng trong phạm vi rộng rãi.
Đầu năm nay, vị trí trong Forbes của hắn đã nhảy lên xếp ngay sau anh cả, việc hắn leo top chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chỉ có cậu, người duy nhất không có tài năng gì cả, để thuộc một bài văn cổ cũng phải tốn rất nhiều thời gian, từ đơn tiếng Anh thì nhớ nhớ quên quên, thời còn học cấp ba bị đề toán và vật lý vật cho phát khóc.
Bởi vì bố mẹ và các anh chị đều là những thiên tài có IQ cao nên tất cả mọi người nghĩ rằng cậu cũng là một thiên tài, chỉ cần cậu đi thi không được điểm tuyệt đối chắc chắn giáo viên sẽ hỏi ngay có phải tâm trạng cậu không tốt nên không đạt được điểm tuyệt đối không, nhưng thực chất đó là kết quả của bao sự nỗ lực của cậu.
Cậu không muốn bị khác biệt với những thành viên còn lại trong gia đình nên chỉ có thể nỗ lực gấp bội, không dám buông thả chỉ một giây, ngay cả việc ăn và ngủ cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Nhưng giờ cậu phải thừa nhận rằng không có tài chính là không có tài, mặc cho cậu có cố gắng đến đâu thì vẫn chỉ là một người bình thường, vốn đã chẳng thể nào đánh đồng được với những thiên tài kia.
"Cốc, cốc, cốc !" có tiếng gõ cửa, Mục Mộc vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân chưa hoàn hồn.
Tôn Thanh Lan đẩy cửa bước vào, nhìn cậu chủ nhỏ ngơ ngác ngồi trên giường, đôi mắt đen láy đã mất đi ánh sáng lấp lánh như trước, sắc mặt cũng có hơi tái nhợt, giống như một con búp bê tinh xảo.
Dì tưởng rằng cậu chủ nhỏ bị tiếng sấm làm cho giật mình nên đã bật đèn lên, dịu dàng nói: "Cục cưng Mộc tỉnh rồi à, em đừng sợ nhé, vừa rồi chỉ là sét đánh thôi."
Mục Mộc nhìn gương mặt trẻ trung của Tôn Thanh Lan rồi lại nhìn cái thân mình cỏn con của cậu, chút nghi ngờ hiện tại như đèn kéo quân trước lúc chết.
Dì Lan rõ ràng đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô khi cậu mười ba tuổi, lúc chôn cất dì cậu đã khóc rất lâu.
Bố mẹ cậu luôn bận rộn và rất ít khi về nhà, các anh chị thì chênh lệch tuổi tác với cậu khá lớn và thường không thích chơi với cậu, chắc vì cậu quá ngốc nghếch.
Cậu có nhiều người thân nhưng vẫn luôn cô độc. Chính dì Lan ở bên cậu từ nhỏ đến lớn, dù không có quan hệ huyết thống nhưng dì Lan dường như là người thân thiết với cậu nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!