Sáng hôm sau, Trần Hân cảm thấy như được sống lại, không còn thổ tả.
Dù bụng vẫn còn hơi trướng, ấn vào là đau, cả người bủn rủn, nhưng so với hôm qua đau quằn quại đến không đi đứng được thì đã khỏe hơn nhiều lắm.
Cậu muốn về trường dự thi.
Phương Tuyển đến từ lúc sáng sớm.
Trần Hân nói muốn xuất viện.
Phương Tuyển nói:
"Phải hỏi bác sĩ xem đã. Em vẫn còn đau mà."
Bác sĩ bảo phải truyền thêm vài chai thuốc rồi mới cho xuất viện.
Trần Hân đành ngoan ngoãn nằm trên giường, Phương Tuyển ngồi bên cạnh chơi trò chơi trên di động.
Trần Hân nhìn thầy, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Thầy, thầy ơi, viện phí, bao nhiêu, nhiêu tiền?"
Phương Tuyển ngẩng đầu lên nói: "Thầy đi hỏi đã
", rồi đứng dậy ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, Phương Tuyển trở lại, nói:"Tổng cộng 360 đồng.
"Mắt Trần Hân đỏ lên, sinh hoạt phí hàng tháng của cậu cũng chỉ có 50 đồng, viện phí gần bằng sinh hoạt phí cả học kỳ. Cậu sụt sịt:"Em, em gọi, gọi người nhà đem, đem tiền đến."
Phương Tuyển nói:
"Không cần gấp, viện phí Trình Hâm đã đóng rồi, hôm qua thầy không mang theo tiền. Khi nào có tiền em trả nó dần dần cũng được. Tiền tiêu vặt của nó nhiều lắm."
Trần Hân mặt cúi gầm, hàng mi dài rậm cố giấu sự áy náy.
Phương Tuyển an ủi: "Đừng buồn, chuyện bất khả kháng ấy mà, ai mà không có lúc ốm đau."
"Vâng ạ, nhưng em từ, chưa từng, bị ốm.
"Trần Hân giận mình tại sao lại ngã bệnh. Phương Tuyển nói:"Bình thường em không bị ốm, nên lúc ốm thì lại ốm một trận thật nặng.
Em cứ coi như đây là dịp cho hệ miễn dịch trong cơ thể rèn luyện đi!
"Trần Hân lần đầu nghe thấy lý sự kiểu này, mở to mắt nhìn Phương Tuyển. Anh cười khì:"Thật đấy, không tin em hỏi bác sĩ thử xem!
"Trần Hân khẽ cười, dù cậu biết Phương Tuyển vì muốn an ủi mình nên mới nói thế. Truyền xong dịch thì đã đến trưa. Trần Hân muốn về trường dự thi. Phương Tuyển ngăn lại:"Còn thi cử gì nữa, về ký túc xá nghỉ ngơi đi, buổi tối cũng thế, đừng vội lên lớp tự học.
Thiếu vài bài cũng không sao cả.
Em cũng đừng bận tâm chuyện thi đua làm gì, thầy giấu em lại làm vũ khí bí mật, kỳ thi sau chúng ta sẽ làm oanh động cả cái trường này.
"Phương Tuyển nháy mắt. Trần Hân có cảm giác Phương Tuyển không chỉ là một thầy giáo, mà còn là một người bạn. Cậu gật đầu:"Dạ.
"Nhưng chợt nhớ đến Trình Hâm, cậu lại cảm thấy có lỗi, thế là không giúp hắn lên đến hạng 400 được rồi. Trần Hân ở ký túc xá ngủ một giấc, tỉnh lại đã là giờ cơm tối. Nằm viện hai ngày, cậu thấy đã khỏe hơn, bụng chỉ còn đau âm ỉ. Cảm thấy hơi đói, cậu định xuống căn tin. Bác sĩ bảo phải kiêng ăn những thứ chua cay, khó tiêu, có lẽ ăn cơm vẫn được. Cậu tắm một cái, cả người khoan khoái hẳn lên. Ra khỏi phòng tắm thì cũng vừa lúc thấy Trình Hâm mang một cái túi vào phòng:"Anh Tuyển bảo tôi mang cơm cho cậu này."
"Cám, cám ơn.
"- Trần Hân nhanh chóng khoác áo ấm vào. Trình Hâm nhìn cậu một cái:"Lạnh như thế sao không mở điều hòa mà sưởi? Đã đau yếu còn không biết thân!
". Hắn vớ lấy điều khiển mở điều hòa. Trần Hân cúi đầu không nói gì. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã biết điều hòa là gì đâu. Mùa đông hay mùa hè cũng đã quen như vậy. Bữa tối vẫn là cháo. Cháo trông rất ngon: Có trứng gà, nấm, thịt gà, thịt băm, rau củ, vừa nhìn thấy đã muốn ăn, chắc hẳn không phải thức ăn trong căn tin rồi. Trần Hân ngước nhìn Trình Hâm. Trình Hâm đang cởi áo khoác, liếc cậu một cái:"Anh Tuyển bảo cậu mất nước nghiêm trọng, phải uống nhiều nước, có biết chưa?"
Trần Hân gật đầu: "Ừ, cám, ơn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!