Ô
-tô rẽ vào con đường nhỏ chỉ vừa vặn một chiếc xe qua.
Hai bên đường là những cánh đồng vàng ruộm, những vườn cây trái sum suê.
Có những cây mía yểu điệu trên đồng, những ao hồ lăn tăn gợn nước.
Ánh tà dương cam nhạt nhuộm hồng chân trời tím ngát.
Áng mây hồng lững thững trôi giạt cuối trời xa.
Cảnh sắc thôn quê hiện lên như bức tranh sơn dầu đầy thi vị.
Từ Tuấn Thưởng luôn miệng reo lên: "Đẹp quá! Đẹp quá! Chú Lưu ơi, lái xe chầm chậm thôi, cho cháu chụp ảnh.
"Chú Lưu chiều ý. Từ Tuấn Thưởng quay cửa sổ xuống, làn gió nam nồng ấm lùa vào xua tan hơi lạnh trong xe, mang theo mùi đồng quê của lúa chín vàng ươm, của quả chín trên cành tỏa hương quyến rũ. Từ Tuấn Thưởng tấm tắc khen:"Quê Trần Hân đẹp thật, chẳng hổ danh là miền sông nước Giang Nam thơ mộng."
Trần Hân khẽ cười, thầm nghĩ: "Chốc nữa đến nhà tôi, cậu sẽ vỡ mộng ngay."
Trình Hâm cũng lấy di động ra chụp vài bức ảnh, bỗng ngạc nhiên: "Ô, bọn trẻ con đang làm gì đằng ấy thế? Tắm à?
"Xe chạy đến ao lớn ngoài cửa thôn. Một đám trẻ con chín mười tuổi đang say sưa bơi lội. Tất cả đều trần như nhộng. Một đứa phơi mông chạy lấy đà nhảy ùm xuống ao, nước bắn lên tung tóe. Tiếng bì bõm, í ới làm huyên náo cả chiều quê yên ả. Từ Tuấn Thưởng và Trình Hâm lấy làm lạ lắm, vừa chỉ trỏ vừa cười. Trần Hân cũng nhìn theo, sau đó phát hiện một cái đầu trông quen quen đang ngụp lặn. Cậu thò đầu ra cửa sổ gọi lớn:"Trần Hi!
"Chiếc xe đỗ xịch. Thằng bé sửng sốt nhìn quanh, sau đó reo ầm:"A! Anh về! Anh đi ô
-tô về!
"Sau đó thoắt cái nhảy lên bờ ao, tồng ngồng chạy đến ô -tô. Trần Hân đỏ mặt kêu:"Mặc, mặc quần vào!
"Mọi người trong xe cười ha hả. Trần Hi kêu"Oái!
"rồi vội che chim nhỏ, quay đi vớ lấy áo quần và khăn mặt vắt trên cành cây ở bờ ao. Từ Tuấn Thưởng hỏi:"Em trai cậu đấy à?"
"Ừ." Trình Hâm nói: "Ối, nó lại chạy đi đâu thế?"
"Về, về nhà. Chúng, chúng ta cũng, cũng đi thôi."
Từ Tuấn Thưởng phát nấc vì cười: "Em cậu nhộn thế!" Cậu ta dự cảm mấy ngày tới đây sẽ vô cùng đặc sắc.
Quả nhiên trời chiều lòng người, chỉ là không phải điều gì đặc sắc cũng là niềm vui của Từ Tuấn Thưởng.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng lúc nhìn thấy gian nhà ọp ẹp của Trần Hân nằm lọt thỏm giữa những nhà hai, ba tầng bên cạnh, cằm Từ Tuấn Thưởng thiếu chút nữa đã rớt ra, nhưng cậu ta nhanh chóng hoàn hồn lại ngay, phục hồi phong thái an nhiên tự tại.
Trần Hi lặng lẽ ra giếng rửa ráy, cố giữ quần áo thật khô để bà không biết mình đã nghịch nước ngoài ao cả một buổi chiều.
Sau đó nó mới yên tâm làm con chim khách nhỏ, ríu rít báo tin anh đã về.
Ông bà cụ nghe thấy, liền ra đón tiếp.
Trình Hâm phóng xuống xe, nói to: "Cháu chào ông bà ạ! Cháu là Trình Hâm, lần trước cháu có đến nhưng chưa gặp bà."
Bà cụ tươi cười: "Vào chơi đi các cháu!"
Từ Tuấn Thưởng khoanh tay lễ phép:
"Cháu chào ông bà ạ. Cháu là Từ Tuấn Thưởng, bạn cùng lớp của Trần Hân. Chúng cháu đến đường đột, làm phiền nhà ta vài ngày."
Bà cụ vui vẻ khen:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!