Chương 45: Kế Hoạch

Âm nhạc bị tắt đi, Trần Hân trở về thực tại.

Trình Hâm nói: "Nghe lại đoạn văn cậu vừa đọc này.

"- rồi ấn bút ghi âm. Một giọng đọc thỏ thẻ vang lên:"What as a cultural..

to.." Cũng không lấy làm lưu loát, thế nhưng đọc đến từ "to

"mới ngập ngừng. Mắt Trần Hân mở to kinh ngạc:"Là, là tôi đọc, đấy, đấy ư?"

Trình Hâm cười to, gật đầu:

"Đúng thế đấy. Thật tuyệt vời phải không?" Đây là phương pháp Trình Hâm học được từ phim.

Hắn đã mở nhạc qua tai nghe để Trần Hân dồn hết sức chú ý vào các từ ngữ trong sách mà không nghe thấy tiếng mình phát ra.

Trần Hân không dám tin vào sự thật!

Trình Hâm nhướn mày: "Hai ngày nay ở nhà, tôi đã xem bộ phim" Nhà vua diễn thuyết

". Nhà vua ấy chính là Gioóc -giơ thứ sáu, cha của nữ hoàng Ê -li -da -bét đệ nhị nước Anh. Tật nói lắp của ông rất nghiêm trọng, thế nhưng ông lại có nguyện vọng đọc diễn văn trước toàn dân. Vì thế, vị bác sĩ của ông đã đề xướng phương pháp này."

Trần Hân ngẩn ngơ.

Thì ra là Trình Hâm đang tìm cách chữa trị cho mình sao?

Trình Hâm xoa đầu cậu: "Lúc đọc bài trước lớp, cậu thử mang tai nghe nghe nhạc xem sao?

"Trần Hân xúc động, không nói nên lời. Cuối cùng, cậu li3m đôi môi khô:"Cám, cám ơn.."

Trình Hâm lấy ra một tập giấy:

"Đây là tài liệu tôi thu thập được mấy ngày nay. Không ngờ có nhiều vĩ nhân nói lắp đến thế. Trên thế giới thì có triết gia A -ri -xtốt, nhà bác học Đác -uyn, thủ tướng Anh Uyn -xtơn Sơ -siu. Trung Quốc có Quản Trọng này, Hàn Phi Tử này, Tư Mã Tương Như này, còn nữa, à, Kỷ Hiểu Lam, toàn là những nhân vật lừng danh. Những người nói lắp đều thông minh chứ còn gì nữa?"

Nói đến đây, Trình Hâm ha hả bật cười.

Trần Hân cũng cười theo.

"Thật, thật thế ư?

"Cậu nghĩ rằng Trình Hâm đang an ủi mình. Thời đại công nghệ thông tin, thế mà cậu mới chỉ tiếp xúc với máy vi tính ở trường hàng tuần qua vài giờ ít ỏi, lại chúi mũi vào bài vở, mấy khi vào In -tơ -nét, chẳng biết mặt mũi QQ, Wechat là gì."Đây này, cậu xem đi.

"Trần Hân đưa tay nhận lấy, lật từng trang: Vĩ nhân nói lắp, cách diễn thuyết tự tin, phương pháp luyện tập, trị liệu chuyên khoa.. Sống mũi cay cay, cậu nhìn Trình Hâm nói:"Cám, cám ơn cậu, cám ơn."

Trình Hâm cười:

"Tôi nghĩ tật của cậu có thể chữa được. Có người còn bé bị nói lắp, lớn lên nhờ tự tin mà dần dần khỏi. Cậu đừng mặc cảm, biết đâu có một ngày không cần điều trị cũng sẽ phục hồi!"

"Tôi, tôi sẽ xem, xem thật kỹ.

"Trần Hân ôm tập giấy vào ngực. Trình Hâm gật đầu:"Cậu cứ giữ lấy mà xem.

Đến giờ tự học rồi, ta lên lớp nhé.

Hôm nay có điểm, tôi thấy hơi lo.

"Trần Hân nghe hắn nói thế cũng thấp thỏm trong lòng. Trình Hâm đã cố gắng rất nhiều trong hai tháng vừa qua. Nếu điểm số không cải thiện, cậu sợ hắn sẽ nản chí."Đừng, đừng căng thẳng, sẽ, sẽ tiến bộ thôi.

"Trình Hâm nhe nanh cười, xoa đầu cậu. Trần Hân nói:"Đợi, đợi tôi lấy sách." Cậu mở ngăn kéo, lấy phong thư hồng kẹp vào quyển sách tiếng Anh, định bụng mang trả lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!