Tóc Trình Hâm cũng như tính cách hắn, ngoan cố cứng đầu, vuốt thế nào cũng chẳng chịu vào nếp cho, nên sáng nào hắn cũng đều phải gội.
Lúc ăn quà sáng, vừa gặp Tào Kế đã bị chê cười: "Ha ha, sáng nay mày không gội đầu à?"
Trình Hâm sờ sau gáy: "Tóc tao lại dựng lên sao? Trần Hân, cậu bảo nom cũng được cơ mà?"
Mắt Trần Hân tròn xoe: "Được, được đấy chứ.
"Tào Kế bò lăn ra cười. Từ Tuấn Thưởng cũng bắt đầu cười trộm. Trình Hâm vò tai Trần Hân, tỏ vẻ bực mình:"Đồ thỏ ngốc! Suýt nữa là hỏng bét hình tượng của anh rồi! Thôi chúng mày ăn đi, tao phải về gội đầu."
"Đừng! Lại, lại ốm đấy!"
Tào Kế ngớ người ra: "Hâm ca ốm à?"
Từ Tuấn Thưởng vỗ đầu y: "Tất cả đều là lỗi tại mày! Nếu hôm qua mày không nghịch nước thì bọn tao đã chẳng làm sao!"
Cậu ta ho khan vài tiếng: "Tôi không sao, may mà không phát sốt như thằng Hâm."
Tào Kế nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ: "Sao chúng mày yếu thế? Tao có việc gì đâu?"
Tào Kế Tiếp đi đến, hắt hơi liên tục, nước mũi ròng ròng, trên tay đầy khăn giấy.
Kết luận rút ra: Bệnh cảm mạo cũng chê đứa ngốc.
Chuyến cắm trại mùa xuân qua đi, cuối tháng này là thi giữa học kỳ, bài vở thêm phần gấp gáp.
Trình Hâm đều đặn đi phụ đạo, Trần Hân bận việc biên tập tạp chí văn.
Mọi việc lại vào guồng quay như cũ..
À không, có một chuyện không phải như cũ đâu.
Trần Hân phát hiện từ sau hội trại, thái độ của các bạn nữ trong lớp với cậu ngày càng cởi mở.
Trước đây chẳng ai buồn nói gì với cậu ngoại trừ chào hỏi vài câu, thế nhưng lúc này đã có nhiều cô bé đi lại hỏi bài.
Trong lớp, số con trai gấp đôi con gái, mà con gái lớp A8 lại nổi tiếng ưa nhìn, hay được các cậu trai ngấp nghé.
Tào Kế cũng có ý mến một nữ sinh, bạn thân của Vương Tiệp Dư, nhưng nữ sinh ấy dạo này rất hay sang nhờ Trần Hân giảng bài hộ, làm Tào Kế đố kỵ mãi không thôi.
Giờ tự học tối hôm ấy, thầy giáo phụ đạo môn hóa có việc, Trình Hâm trở về lớp sớm, kết quả thấy Vương Tiệp Dư đang ngồi tại chỗ của mình.
Hắn vội vã chạy đến, vênh mặt hỏi: "Sao lại ngồi chỗ của tôi?"
Vương Tiệp Dư thấy hắn, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: "Có bài toán này khó quá, mình đến nhờ Trần Hân giảng."
Trình Hâm lạnh lùng: "Về chỗ đi.
"Cô bé tiu nghỉu ừ một tiếng rồi nhanh tay thu dọn giấy bút, tập tễnh quay về. Trần Hân e dè hỏi hắn:"Cậu, cậu học xong, xong rồi à?"
"Thầy giáo có việc, cho về sớm.
"Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cậu, hắn tức đến sắp phát điên. Trần Hân thấy hắn đang bực dọc, lẳng lặng làm tiếp đề bài. Trình Hâm kéo ghế ken két, muốn gây sự chú ý. Cậu bèn ngước lên. Trình Hâm li3m môi:"Vương Tiệp Dư hay đến đây ngồi lắm sao?"
Trần Hân lắc đầu: "Chỉ, chỉ hai lần.
"Trình Hâm liếc mắt về phía Vương Tiệp Dư, vừa lúc cô bé cũng đang nhìn về phía này. Thấy hắn nhìn mình, cô ngượng ngùng cười rồi cúi xuống nhìn vào vở. Trình Hâm hầm hè:"Lần sau, nhớ nói với Vương Tiệp Dư là tôi không cho ngồi chỗ này đâu đấy!"
"Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!