Từ Tuấn Thưởng đi mua cơm hơi lâu.
Lúc cậu ta quay lại thì Trình Hâm đã ngủ.
Từ Tuấn Thưởng đặt túi lên bàn, bên trong có hai phần cơm và một phần cháo: "Tôi vừa mua bên ngoài, ta ăn trước vậy, để thằng Hâm ngủ thêm tí nữa."
Trần Hân ngạc nhiên: "Cậu, cậu làm sao, ra, ra ngoài được?"
Từ Tuấn Thưởng cười đắc ý: "Tôi gọi điện đặt món ăn, hiệu cơm giao ở phòng bảo vệ.
"- nói rồi mở hộp cơm ra: Cơm gà hầm thơm nức mũi. Trần Hân bụng đói cồn cào, hỏi:"Bao, bao nhiêu tiền thế?"
"Không cần đâu, tôi mời cậu."
"Như, như vậy sao được?"
Từ Tuấn Thưởng cắn đũa nhìn Trần Hân: "Trần Hân này, tôi muốn nói với cậu vài câu.
"Mắt Trần Hân mở to nhìn Từ Tuấn Thưởng. Cậu ta suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng:"Nguyên tắc kết bạn của tôi không phải là tôi cho cậu mẩu đường rồi chờ cậu trả tôi mẩu bánh.
Tôi kết bạn với một người, đó là vì tôi cảm thấy người ấy hợp với mình, có thể đồng hành với nhau trong cuộc sống, chia sẻ vui buồn.
Nếu tôi có mẩu đường mà bạn tôi không có thì tôi sẵn lòng san sẻ cùng cậu ấy.
Chứ tôi mà giấu ăn lấy một mình thì đâu phải là người bạn tốt, đúng không nào? Bạn bè là để chia sẻ cùng nhau, để giúp đỡ nhau khi khốn khó.
Nếu cậu cứ sòng phẳng từng li từng tí thì cậu có thật lòng xem tôi là bạn hay chưa?
"Trần Hân đỏ mặt. Từ Tuấn Thưởng nói tiếp:"Sở dĩ hôm nay tôi nói những lời này, bởi vì tôi mong cậu đừng làm khách nữa.
Đã là bạn bè thì nào phải so đo, tính toán từng chuyện vặt vãnh chi li.
Bây giờ tôi có tiền, tôi mời cậu vài bữa cơm, nó chẳng đáng là gì cả.
Giả sử tôi túng quẫn mà cậu khấm khá, chẳng lẽ cậu nỡ để tôi chịu đói hay sao?
"Đôi mắt đẹp nhìn Trần Hân thân mật. Cậu đỏ mặt, gượng gạo cười. Từ Tuấn Thưởng nói:"Bọn tôi đều muốn làm bạn với cậu.
Cậu nghèo về tiền của nhưng tinh thần cậu không nghèo.
Thằng Hâm ca tiến bộ cũng đều nhờ công cậu.
Chúng tôi không chê gia cảnh cậu bần hàn, cậu cũng không chê chúng tôi dốt nát.
Là bạn thì phải thông cảm nhau như thế, cậu thấy có phải không?
"Trần Hân cảm động gật đầu. Từ Tuấn Thưởng cười rộ lên:"Thôi nói nhảm thế đủ rồi.
Nào, ta ăn mau kẻo nguội!
"Gà hầm mềm dai vừa độ, nước xốt đậm đà. Hai thiếu niên đã đói mềm chén sạch hai hộp cơm trong nháy mắt. Ăn xong, Từ Tuấn Thưởng ngáp dài:"Đo nhiệt độ cho Hâm ca lần nữa, xem có hạ sốt không.
"Thế nhưng nhiệt độ vẫn như cũ. Trần Hân hoảng hốt:"Tôi, tôi chạy đi gọi, thầy, thầy quản sinh!"
Từ Tuấn Thưởng ngăn lại: "Để tôi điện thẳng cho anh Tuyển thì hơn.
"Dường như Phương Tuyển đang có chuyện gì, giọng nói hơi lạ, nhưng cũng nói sẽ đến ngay. Mười phút sau, Phương Tuyển đã đến:"Nó hôn mê rồi à?"
Trần Hân tái mặt: "Không, không thể nào, cậu, cậu ấy đang, đang ngủ mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!