Bình thường, nam sinh ở tuổi này rất cởi mở với bạn bè đồng trang lứa.
Có khi chỉ cần nói chuyện một buổi là người này đã biết rõ người kia thích gì, ghét gì, thậm chí cả chuyện cặp kè bạn gái.
Thế mà cả nửa ngày trôi qua, Trần Hân và Trình Hâm không ai nói với ai câu nào, cả hai đều cảm thấy vô cùng lúng túng.
Trình Hâm đâm vào vết sẹo của Trần Hân trước mắt mọi người.
Trần Hân chỉ biết ôm vết thương một mình, dù cậu dễ tính thế nào cũng không thể bắt chuyện với Trình Hâm.
Còn Trình Hâm luôn luôn ngạo mạn, có nước Mặt trời mọc đằng Tây hắn mới chịu hạ mình xin lỗi.
Thế nên cả hai dù ngồi cùng bàn cũng coi nhau như không khí.
Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn coi như không.
Trước đây Trình Hâm ngồi bàn cuối, tự do đi lại, giờ đây ngồi ngay hàng thứ 4 sát vách tường, chẳng khác nào cá chậu chim lồ ng.
Lúc hết tiết, Trình Hâm đứng dậy, không có đường đi, hắn đành nhìn Trần Hân.
Trần Hân cũng biết ý, đứng lên nhường lối.
Trình Hâm nhìn cậu một cái, lại im lặng sải chân đi mất.
Chỉ lát sau, Tào Kế cùng Từ Tuấn Thưởng cũng qua đây tụ hội.
Hai tên kia học cùng lớp với Trình Hâm từ hồi lớp 6, theo lời Phương Tuyển thì chính là một đám "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
", kết bè kết đảng quậy phá chơi bời, chẳng thiết gì đến học với hành. Còn có thêm em sinh đôi của Tào Kế là Tào Kế Tiếp, bốn đứa tụm vào, bị Phương Tuyển gọi là"bè lũ bốn tên
". Tào Kế quan tâm hỏi:"Hâm ca, mày không sao chứ?"
Trình Hâm ra khỏi lớp, ra ban công đạp chân lên lan can, nhăn nhó nói: "Mệt chết tao!
"Đổi chỗ ngồi, hắn muốn ngắm cảnh thì ngoài vách tường và hai con bé ngồi bàn trước ra cũng chỉ có thể ngắm bục giảng, lại ngay trước mũi giáo viên nên có muốn ngủ cũng không được. Bốn mươi lăm phút trôi qua tựa như lửa đốt dưới mông. Phương Tuyển có ý gì chứ, muốn hắn nghe giảng sao! Hừ!"Cũng chả biết anh Tuyển nghĩ gì nữa, ông ấy muốn buộc hai đứa mày vào nhau sao, tên giống nhau đến thế cũng không sợ thầy cô nhầm lẫn?
"Từ Tuấn Thưởng nói. Tên này da trắng nõn nà, đã học khiêu vũ từ thời tiểu học nên khí chất nghệ sĩ, thắt đáy lưng ong, thật là nổi bật giữa đám học sinh gù lưng rụt cổ. Cũng có đứa nói hắn ẻo lả, nhưng nếu hắn biết sẽ đánh cho bầm dập. Cái tên này trông thế chứ đánh nhau là hăng tiết vịt lên ngay. Trình Hâm bực bội, tay mân mê thắt lưng mới nhớ là dây nịt híp hốp đã bị Phương Tuyển tịch thu. Hắn nói:"Ai biết lão ấy nghĩ gì! Tao không ngồi chỗ đấy, bọn mày nghĩ cách cứu tao với!"
Tào Kế hỏi: "Mày đi năn nỉ anh Tuyển xem!" Phương Tuyển mới 25 tuổi, học sinh A8 sau lưng đều gọi là "anh Tuyển
". Trình Hâm lắc đầu:"Không được!
"Chuyện này trưa nay hắn đã nói gãy lưỡi, Phương Tuyển nhất định không cho. Tào Kế nói:"Hay để tao đi hăm dọa bé cà lăm?"
Trình Hâm lườm Tào Kế: "Mày chắc chưa? Phương Tuyển mà biết tao bắt nạt bé cà lăm, đến lúc ấy tao bị cắt viện trợ, mày cho tao tiền tiêu nhé?"
"Không không không!"
Tào Kế lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại nhíu mày.
"Cách này không được, cách kia cũng chẳng xong, vậy làm thế nào đây?"
Từ Tuấn Thưởng rất tò mò: "Bé cà lăm kia là ai mà anh Tuyển coi trọng nó thế?"
"Là ai ai biết là ai!
"- Trán Trình Hâm nhăn tít, cách duy nhất là để bé cà lăm tự đi tìm Phương Tuyển xin đổi chỗ, làm thế thì mình cũng không tránh khỏi bị xát một trận, nhưng thà"đau một lần rồi thôi
". Hắn vỗ lên khung cửa sổ, hạ quyết tâm:"Thôi để tao nghĩ cách vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!