Chương 32: Còn Cười Nữa Không

Trần Hân đọc bài thơ một lần rồi thêm lần nữa, hai tai từ từ đỏ lên.

Thì ra..

là một bài thơ tình.

Bài thơ "Khi em già rồi" này cậu đã từng đọc qua ở đâu đó, kể về một tình yêu cao thượng, bền lâu.

Thế nhưng lần này đọc lại những câu thơ chân thành sâu lắng trên trang giấy trắng ngần, cậu lại cảm nhận được điều gì khang khác.

Trang giấy mỏng manh từ một người xa lạ giờ đây nằm gọn trên tay, bài thơ giờ đây là dành cho cậu.

Tình cảm ấy trở nên gần gũi, thân thuộc biết nhường nào! Trần Hân xem kỹ phong thư, quả nhiên không đề tên người gửi.

Có lẽ đúng như Trình Hâm nói, đây chỉ là một trò đùa vui chăng? Cho dù là thế, người gửi thư lại ghi ngày tháng, như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, không muốn làm cho ai thương tổn.

Trần Hân xếp gọn lá thư, vuốt v e nếp gấp.

Trình Hâm lén quan sát cậu, nhìn đôi má ửng hồng và nụ cười vừa thẹn thùng, vừa thanh thản, trong lòng chợt thấy nao nao, ánh mắt mông lung mãi đặt vào trang sách.

Cuối cùng, Trình Hâm đứng dậy, nhìn đồng hồ đeo tay rồi đưa trả sách cho cậu:

"Trả cậu này. Ta đi thôi. Còn nửa giờ nữa bắt đầu thi rồi đấy."

"Ừ. Tôi, tôi đi vệ sinh."

Bất chợt trong lòng Trình Hâm dâng lên một nỗi bất an.

Nếu là người khác, hắn đã ào ào theo đuổi từ lâu.

Thế nhưng..

cả hai đều là con trai, Trần Hân lại luôn phải chú tâm học tập để giành học bổng, hắn không nỡ "làm hỏng

"cậu. Thi xong, Trần Hân sang phòng bên cạnh, nhìn vào thấy Trình Hâm còn đang thu dọn chỗ ngồi. Tào Kế như chim sổ lồ ng mừng quýnh chạy đến ôm chầm lấy cậu:"Ha ha ha, thi xong rồi, xong thật rồi!

"Trần Hân lúng túng, không biết nói gì. Tào Kế lại buông cậu ra, lao sang ôm lấy Từ Tuấn Thưởng, bị đẩy mạnh:"Cút ngay, cái mặt toàn nhờn bóng!"

"Hu hu, Tuấn Tuấn, nỡ lòng nào lại ghét bỏ tao!"

Thấy Tào Kế Tiếp đi đến, Từ Tuấn Thưởng kêu lên: "Gấu cả, mau lôi Gấu hai nhà mày về!

"- Lúc ấy bộ phim hoạt hình"Gấu cả Gấu hai

"đang ăn khách. Tào Kế cãi lại:"Sao lại thế, dù có là gấu thì tao vẫn là anh nó kia mà!"

Tào Kế Tiếp ung dung đáp: "Con nào khôn thì làm gấu anh thôi."

Vừa lúc ấy, Trình Hâm cầm giấy bút ra đến, hất đầu bảo Trần Hân: "Ta đi." Dáng vẻ trông "ngầu

"chết được. Từ Tuấn Thưởng gọi với:"Hâm ca, tối nay anh hùng liên minh đấy nhé!"

Trình Hâm lắc đầu: "Tối nay không chơi."

Từ Tuấn Thưởng hỏi: "Sao thế, bận việc gì à?"

"Ừ, có chút việc, lúc nào rỗi lại chơi với bọn mày." Hắn xoa đầu Trần Hân: "Thi tốt không?

"Trần Hân cười gật đầu. Cả hai cùng nhau đi mất. Vẻ mặt Tào Kế dại ra:"Hâm ca với bé cà lăm thân thiết từ khi nào ấy nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!