Đến hẹn lại lên, đã đến kỳ kiểm tra hàng tháng.
Như lần trước, một học sinh lớp 10 sẽ ngồi cùng bàn với một học sinh lớp 11 để tránh hỏi bài nhau, mỗi lớp có một nửa số học sinh thi tại lớp mình, nửa kia phải sang lớp bạn.
Chỗ ngồi lại được xếp theo thành tích.
Tháng trước, Trần Hân hạng nhất, còn Trình Hâm hạng nhất từ dưới đếm lên.
Đến kỳ thi này cả hai dĩ nhiên không được chung phòng.
Chưa bao giờ Trình Hâm háo hức chờ mong kỳ thi đến thế.
Bao công sức sớm hôm dùi mài kinh sử cả tháng vừa qua dồn cả vào mấy ngày thi.
Hắn quyết tâm lần này phải đạt thành tích thật tốt, trước hết là cho Trần Hân một niềm vui bất ngờ rồi nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa, thứ nữa là để tháng sau còn được thi với cậu chung một phòng, dù chỉ thấy bóng lưng người ta thôi cũng được.
Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn không giống như tưởng tượng.
Việc học vốn dựa vào sự tích lũy lâu dài, muốn tiến bộ không chỉ cần ngày một ngày hai.
Buổi sáng thi môn tiếng Anh còn đỡ, đến buổi chiều thi môn toán, Trình Hâm choáng váng cả người.
Làm được vài câu, hắn phát hiện ra công lao cả tháng trời như muối bỏ bể, đọc đề mãi mà chẳng biết làm thế nào.
Thời gian âm thầm trôi qua từng phút, đầu Trình Hâm như muốn vỡ tung.
Hắn bóp trán, vò đầu, nghĩ đi, nghĩ lại vẫn không tài nào tìm ra cách giải.
Trình Hâm uất ức muốn quăng cả bút.
Thi toán xong, Trần Hân chờ mãi chẳng thấy hắn sang như ban trưa đã hẹn, liền chủ động đi đến phòng thi tìm hắn.
Tào Kế đang dò đáp số với Từ Tuấn Thưởng trên hành lang, Trần Hân ngó nghiêng trong phòng, chẳng thấy Trình Hâm đâu cả, liền ra hỏi: "Trình, Trình Hâm đâu?"
Từ Tuấn Thưởng nói: "Chẳng biết nữa, tôi vừa đến đã chẳng thấy đâu.
"Từ Tuấn Thưởng vốn thi cùng phòng với cậu, cũng chỉ mới chạy sang. Tào Kế nói:"Tôi cũng chẳng biết, nó nộp bài thi trước khi hết giờ rồi biến đâu mất hút."
Trần Hân ngạc nhiên hỏi: "Nộp, nộp trước, có sớm lắm không?"
Tào Kế nói: "Khoảng chừng mười phút đấy."
Từ Tuấn Thưởng nói: "Chắc về ký túc rồi, ta đến xem xem.
"Thi xong môn toán chỉ mới bốn giờ hơn. Chưa đến giờ cơm, mọi người được tự do hoạt động. Có người tự giác lấy sách ôn bài, vì ngày mai còn thi. Có người hào hứng ăn mừng, vì mai thi xong được nghỉ. Trần Hân chưa từng học bài theo kiểu"nước đến chân mới nhảy
"nên cũng khá thong dong. Còn Trình Hâm mấy ngày vừa qua dồn sức học hành, tắt điện rồi vẫn mở đèn pin miệt mài ôn tập. Lúc về phòng ký túc cũng chẳng thấy. Từ Tuấn Thưởng nói:"Có lẽ đi đâu đấy rồi.
"Trần Hân gật đầu, định vừa thu dọn hành lý vừa chờ hắn. Chiều mai thi xong lúc ba giờ rưỡi. Bố Liễu Hòa Thiễn có việc bận, không đến đón được. Cậu đã hẹn cùng cô bé ra bến xe khách, thi xong phải nhanh chóng lên đường. Sang năm lớp 11 phân ban thì ổn rồi, lúc đấy không còn phải thi cả hai bài Tự nhiên và Xã hội, chỉ buổi sáng là thi xong, không sợ trễ xe nữa. Đến lúc ăn cơm, bọn kia sang gọi, Trình Hâm vẫn chưa về. Tào Kế nói:"Quái lạ, đi đâu mất tăm thế nhỉ?"
Tào Kế Tiếp đăm chiêu: "Đề toán hôm nay khó hơn kỳ trước, có lẽ Hâm ca không làm được nên buồn bực.
"Từ Tuấn Thưởng gật gù. Trần Hân còn đang ngẩn ngơ không hiểu đề khó chỗ nào. Từ Tuấn Thưởng nói:"Bọn mày đi ăn trước đi, tao đi đây một tí."
Tào Kế Tiếp hỏi: "Đi đâu thế?
"Từ Tuấn Thưởng không trả lời, chỉ khoát tay đi. Trần Hân hỏi hai anh em Tào Kế:"Đi, đi tìm Trình Hâm à?"
Tào Kế nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!