Chương 3: Lời Không Nên Nói

Đến giờ nghỉ trưa, Trần Hân cầm thẻ cơm xuống căn tin, mua bốn lạng cơm, một phần đậu phụ xào thịt băm cùng một phần cải trắng xào, tổng cộng 3 đồng 8, còn được một phần canh cà chua trứng, tuy chỉ lõng bõng mấy vệt trứng thôi.

Sinh hoạt phí của cậu được nhà trường cấp, mỗi học kỳ được nạp 1600 đồng trong thẻ.

Trần Hân đã tính toán mỗi bữa cần dùng bao nhiêu tiền.

Cậu hài lòng với cơm canh trong căn tin trường, đầy đủ dinh dưỡng, mẹ cậu cũng không cần bận tâm chuyện cơm nước.

Xung quanh cậu, học sinh í ới gọi nhau, xí chỗ cùng ngồi ăn trưa, thật là huyên náo.

Trần Hân chọn một bàn trong góc, lẳng lặng ngồi xuống ăn một mình.

Bỗng có vài học sinh bưng khay đến ngồi vào bàn, người đối diện cậu huýt sáo một tiếng.

Trần Hân ngẩng đầu, thì ra là bọn Trình Hâm, trong đó có hai tên Tào Kế giống hệt nhau, rõ là anh em sinh đôi.

Như vậy vừa nãy người cậu gặp trong văn phòng không phải Tào Kế mà là em hắn.

Hai anh em, một đứa ngả ngớn dựa vào đứa kia, cười gian nói: "Tao, tao ăn, ăn cơm với, với đùi, đùi gà, còn, còn mày, ăn, ăn cái gì?

"Cả đám nghẹn cười, chờ xem Trần Hân phản ứng thế nào. Rõ ràng, Tào Kế trêu chọc cậu. Trần Hân đỏ mặt, cúi đầu xúc cơm, cố quên đi lời trêu chọc ấy. Nhưng thức ăn vốn ngon miệng mà giờ đây cậu như nhai phải rơm. Cậu đã quen cảnh mọi người xầm xì to nhỏ vì tật nói lắp của mình, nhưng lần này bị chế giễu ác ý như thế, Trần Hân chưa ăn xong cũng vội cầm khay đứng dậy. Tên Tào Kế còn lại ngước nhìn bóng dáng Trần Hân:"Này, anh đùa thế có quá đáng không? Cậu ta cũng đâu có làm gì mình?"

Tào Kế cợt nhả nói: "Chỉ sợ còn chưa đủ quá đáng kìa, mong sao nó cút quách đi, cho thằng Hâm ca đỡ phiền."

Trình Hâm uống một ngụm cô ca, gật gù: "Mày mà đuổi được nó, tao bao mày uống cô ca cả học kỳ."

"Thật à?" Tào Kế hứng lên, vỗ ngực.

"Chuẩn bị tiền đi cưng!"

Trần Hân lần đầu trong đời bỏ mứa cơm, bà nội mà biết sẽ la rầy cậu chết.

Cậu nóng lòng chờ đến buổi chiều, thầy giáo sẽ đổi chỗ ngồi.

Vì tránh mặt bọn Trình Hâm, cậu quay về ký túc xá.

Bình thường, cậu không ngủ trưa mà ở lại lớp ôn bài.

Trần Hân học giỏi không chỉ nhờ thông minh, mà còn vì cậu cần cù siêng năng hơn các bạn.

Ở trường cũ, mười hai học sinh phải chen chúc trong một phòng ký túc, còn ký túc xá trường Nhật Trung tiện nghi hơn biết bao nhiêu, chỉ có bốn người một phòng.

Khu nhà này lại là cao cấp, một phòng hai người, còn đầy đủ điều hòa, máy nước nóng, phòng tắm, vệ sinh..

Sang hơn nhà mình nhiều quá!

Trần Hân nghĩ vậy, lại thấy lo lắng.

Trần Hân mở cửa phòng trọ, thấy trong phòng chất đầy thùng to thùng bé, đều là quần áo, giày thể thao, đồ dùng sinh hoạt, còn có bóng rổ, ván trượt ngổn ngang.

Bạn cùng phòng mới hẳn đã đến rồi.

Trần Hân nhìn những đồ vật kia, đột nhiên chột dạ.

Lẽ nào bạn cùng phòng với cậu lại là Trình Hâm? Đúng rồi, hôm qua hắn chưa đến, hôm nay mới đến, vả lại trông đống đồ đắt tiền kia, có lẽ không chỉ là con nhà khá giả bình thường.

Trần Hân nghĩ ngay đến việc xin đổi phòng ký túc.

Không phải cậu sợ Trình Hâm, mà cậu nghĩ rằng hắn với cậu là hai người đến từ hai thế giới khác nhau, ở chung chắc chắn không hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!