Chương 27: Ý Trời

Không có kính, Trần Hân không nhìn thấy bảng, cả buổi chiều chỉ có thể tạm nghe giảng, xem sách và làm bài tập.

Thầy cô và bạn bè cùng lớp biết chuyện, thỉnh thoảng lại xuống hỏi han.

Ăn cơm chiều xong, Trình Hâm nói: "Đi, đi mua kính mới!"

"Tôi, xin nghỉ.."

Hắn phe phẩy tờ giấy phép:

"Đã xin rồi đây này. Đi thôi."

Trần Hân đi đến bậc tam cấp, cúi đầu mở to mắt dò dẫm từng bước.

Trình Hâm phì cười, đưa tay ra: "Đến đây nào cậu mù dở, để anh dẫn cậu đi!

"Trần Hân nghe thấy thế, không thèm nắm lấy tay hắn, tự mình bước xuống bậc thềm. Trình Hâm lôi cậu lại, khoác vai thân mật:"Cậu đấy nhé, nói lắp lại còn mắt kém, tật xấu thật nhiều!"

Trần Hân không thấy rõ mặt hắn, cũng không thích bị trêu chọc, nổi cáu gỡ tay hắn ra: "Tôi, tôi thế đấy!

"Trình Hâm vỡ lẽ ra là cậu giận, hơi ngạc nhiên, rồi cười lắc đầu. Nhóc cà lăm không giống bọn Tào Kế, Từ Tuấn Thưởng, không đùa giỡn kiểu này được. Hắn liền bám theo:"Giận rồi à? Đừng lo, cậu có nhiều tật xấu đi nữa anh vẫn thích."

Trần Hân phát hiện giọng điệu của hắn khi nói chuyện cùng mình ngày càng khác với khi tán dóc cùng bọn bạn.

"Trong lòng cậu ấy, mình không giống như Tào Kế và Từ Tuấn Thưởng ư?

"- Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy ngượng ngùng, bèn đi tiếp không nói gì. Trình Hâm thấy cậu im lặng, cúi đầu xuống nhìn mặt cậu:"Cậu giận thật đấy à? Tôi nói đùa tí đấy mà, nếu cậu không thích thì lần sau không nói như thế nữa.

"Trần Hân phì cười. Trình Hâm nhẹ nhõm, chỉ sợ cậu ấy giận mình. Bước ra cổng trường, cảnh vật thật mông lung. Trần Hân hỏi:"Hiệu kính ở đâu?"

Trình Hâm nghĩ nghĩ:

"À, đằng kia có một hiệu, lúc trước có lần tôi sang đấy mua kính râm. Chúng ta đến đó thử xem, qua đường, đi một chốc là đến."

Trường học nằm trên một con đường rộng rãi sầm uất, ở cổng không có đèn giao thông xanh đỏ, chỉ có vạch kẻ sọc cho người đi bộ.

Trình Hâm nhìn dòng xe cộ như đưa thoi, nắm tay dẫn Trần Hân bước xuống đường.

Tầm nhìn cậu mơ hồ, lại nghe tiếng còi xe dồn dập, bất giác siết chặt bàn tay to của hắn.

Tim Trình Hâm đập thình thịch, biết cậu sợ, bèn dứt khoát dùng cánh tay ôm sát vào người, nắm chặt tay bên kia.

Hắn những mong con đường này nở ra vô tận, nhưng đường dù có rộng, lúc qua cũng chỉ mất hơn một phút.

Sang đến bên kia được một lúc, Trần Hân nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay.

Trình Hâm cảm thấy hơi hụt hẫng, nắm lấy vai cậu: "Đi một lúc nữa là đến.

"Trần Hân phát hiện ra Trình Hâm thích tiếp xúc, đụng chạm mình, như xoa đầu, nắm tay, bá vai bá cổ. Nhưng cậu cho đấy là những biểu hiện thân mật giữa bạn bè như bọn Từ Tuấn Thưởng nên cũng chẳng bận tâm, lúc này để yên bàn tay hắn trên vai. Hiệu kính thường ngày ít người lui tới. Ông chủ đang mải xem di động, thấy khách bước vào liền đặt xuống ngay, vui mừng chạy ra đón tiếp:"Xin chào mừng quý khách.

Hai em đến xem kính phải không?"

Trình Hâm gật đầu, chỉ Trần Hân: "Vâng, làm kính cận cho cậu ấy."

Nhân viên cửa hàng nói: "Em sang đây đo mắt nhé."

Trình Hâm vuốt nhẹ tóc cậu: "Đi thôi.

"Trần Hân đi theo nhân viên nọ, còn Trình Hâm sang nghiên cứu những gọng kính muôn màu muôn vẻ bày trong tủ kính. Rẻ nhất một hai trăm, đắt thì cả nghìn đồng cũng có. Hừ, thằng khốn kia bồi thường vài trăm bạc lẻ, cũng chỉ đủ mua cho cậu ấy cái rẻ tiền. Đo xong, ông chủ nói:"Mắt trái 4, 75 điốp, mắt phải đúng 5 điốp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!