Buổi tối trước giờ tự học, Phương Tuyển đem hơn 1200 đồng tiền bị mất trộm trả tận tay Trần Hân.
Lúc này căn
-tin đã ngưng phục vụ, lần đầu tiên trong đời Trần Hân cầm nhiều tiền đến thế, lại phải giữ qua đêm.
Cậu nơm nớp lo sợ, đến lúc tan học, cứ mãi đứng chần chừ đợi mọi người ra trước, sợ chen lấn trong đám đông, nhỡ làm rơi mất tiền.
Hai tay cậu chốc chốc lại sờ s0ạng túi quần đã căng phồng mới tạm yên tâm.
Trình Hâm giục: "Đi thôi."
Trần Hân quay sang cười: "Ừ."
Trình Hâm nói: "Anh Tuyển đưa tiền cho cậu rồi à?"
Trần Hân gật đầu.
"Thế thì ổn rồi. Đợi sáng mai xuống căn -tin nạp ngay vào thẻ. Nhà trường đã giới hạn số tiền tiêu mỗi lần, còn áp dụng mật khẩu, như thế cũng an toàn hơn."
Trần Hân lại gật đầu, sực nhớ, bèn móc tiền ra lấy 50 đồng đưa hắn: "Tôi dùng, dùng thẻ cậu, 50 đồng, giờ, giờ trả cậu này."
Trình Hâm nhướn mày: "Thôi không cần đâu, xem như tôi khao cậu vậy.
"50 đồng đối với Trần Hân lại là số tiền khá lớn. Cậu kiên quyết dúi vào tay hắn:"Nhận, nhận đi mà.
"Trình Hâm thấy cậu nài nỉ, đành phải nhận. Trần Hân đếm lại số tiền một lần nữa, cẩn thận cuộn lại, thận trọng nhét sâu vào túi. Trình Hâm thấy thế liền bảo:"Cậu giữ nhiều tiền nên lo lắng phải không? Hay thế này nhé, cậu cứ giao cho tôi giữ hộ, đến sáng mai ta cùng đi nạp vào thẻ."
"Có, có ổn không?"
"Cứ tin tôi!
"Hắn rút ví tiền mở ra. Trần Hân trút được gánh nặng, cười toe đưa tiền cho hắn. Trình Hâm cất cả vào ví rồi nhét lại vào trong túi quần:"Đi thôi!"
"Đợi, đợi đã.
"Trần Hân cẩn thận kiểm tra cửa sổ đã đóng kỹ chưa, sau đó mới tắt đèn đóng cửa. Trình Hâm buột miệng nói:"Ồ, hôm nay có phải cậu trực đâu?"
Trần Hân mỉm cười: "Có, có chuột đấy.
"Trình Hâm mới nhớ đến lời một thầy giáo lớp khác kể rằng màn hình lớp ấy bị chuột gặm hỏng cả dây điện, khuyên mọi người cài kỹ then cửa. Hắn đưa tay sờ vào gáy cậu đẩy nhẹ đi về phía trước:"Chu đáo nhỉ!"
Lúc này không có Lưu Duệ Dương liến thoắng, Trình Hâm mới có dịp nói: "Chúc mừng cậu kỳ thi này đứng nhất toàn trường."
Trần Hân tỏ ra nghi ngại: "Còn, còn chưa dán, dán kết quả mà."
Trình Hâm cười: "Lại còn phải dán! Cái trường này xưa nay đã có ai thi đạt 1000 điểm đâu? Ngày mai sẽ công bố top 10 đấy, không tin cứ đợi mà xem!
"Trần Hân nhớ đến Trương Lập Huy, không biết cậu ta bao nhiêu điểm. Hôm sau lúc ăn sáng, cả hai đi nạp tiền vào thẻ. Tào Kế Tiếp biết tin Trần Hân thi toán đạt điểm tối đa, thi lý hóa sinh cũng chỉ còn thiếu 3 điểm là trọn vẹn thì hết lời xưng tụng, tíu tít như chích chòe. Tào Kế nhắc:"Thôi đừng ba hoa nữa, cậu ấy ngượng đấy."
Tào Kế Tiếp nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, cười sảng khoái: "Tóm lại, tại hạ rất ít khi tâm phục khẩu phục ai, nhưng lần này thật bái phục các hạ, xin nhận cho một tiếng đại thần!"
Từ Tuấn Thưởng bất chợt phá ra cười: "Ha ha ha, lần này thằng Trương Lập Huy xuống hạng là cái chắc!"
Tào Kế phụ họa: "Có thế chứ, thật là mát lòng mát dạ!
"Trần Hân cảm thấy hơi khó xử, thật ra cậu cảm thấy Trương Lập Huy rất tốt với mình. Từ Tuấn Thưởng cũng không tự dưng nhắc đến cậu ta. Quả nhiên, quay sang đã thấy Trương Lập Huy bưng bát mì rảo bước qua đây, mục tiêu rõ ràng là Trần Hân. Nhìn trong bát cậu chỉ còn sót lại ít mì vụn, Trình Hâm vội phất tay:"Ăn xong cả rồi à! Đi thôi đi thôi!"
Tào Kế Tiếp kêu lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!