Chương 23: Giải Quyết Tình Địch

Trình Hâm sang phòng tìm bọn bạn xuống cùng ăn.

Không thấy Từ Tuấn Thưởng, còn anh em Tào Kế thì vừa mới đến.

Nghe Trình Hâm rủ ăn cơm, Tào Kế Tiếp ngạc nhiên nói: "Hôm nay mày không ăn ở nhà à? Đến trường lúc nào đấy?

"Nhà bộ tứ đều ở trong thành phố, nghỉ cuối tháng xong lúc nào cũng ăn cơm chiều ở nhà rồi mới đến trường. Trình Hâm nhìn Trần Hân một cái, nói dối ngay:"À, hôm nay dì giúp việc nghỉ, trưa nay tao đã đến rồi."

Tào Kế ngạc nhiên: "Đến sớm thế? Mày chơi một mình cả buổi đấy à, sao không sang gọi bọn tao?"

"Thôi, bọn tao đi ăn, chốc nữa trò chuyện tiếp.

"Vừa xuống lầu, cả hai bắt gặp Ngũ Chí Viễn đang khệ nệ xách hành lý đi lên. Ngũ Chí Viễn trừng mắt nhìn Trần Hân một cái. Trình Hâm lập tức nổi trận lôi đình:"Mày trừng ai đấy hả? Tao móc cặp mắt chó của mày bây giờ!

"Ngũ Chí Viễn thấy Trình Hâm dữ tợn, không dám nói gì, khom lưng đi thẳng. Trình Hâm vung nắm đấm:"Thằng chó này chắc chắn biết thẻ ấy là của cậu thế mà vẫn dám tiêu trộm, hôm nay lại còn cả gan xấc láo.

Đợi đấy rồi tao cho mày một trận nhừ tử, đồ.."

Trần Hân níu tay hắn: "Thôi mà.."

"Sao phải sợ, nó là kẻ cắp, cậu là người bị hại cơ mà!

"Trần Hân chỉ cười không nói. Trình Hâm không biết cậu từ nhỏ đến lớn thân thể yếu ớt, lại bị tật nói lắp nên thường bị trêu chọc, hà hiếp, nhà chỉ có cụ già, em nhỏ, chẳng ai bênh vực cậu. Trần Hân vì thế quen sống nhẫn nhịn, khép mình, mãi đến lúc đi học đạt nhiều thành tích mới dễ thở hơn đôi chút. Trước nay hễ gặp chuyện là cậu lại lo sợ, trốn tránh. Lúc mới quen, Trình Hâm cũng là một đối tượng đe dọa chứ đâu xa. Hắn nhìn cậu cười hiền lành, thở dài:"Thật là..

Cứ yên tâm, trong cái trường này không đứa nào dám làm gì cậu đâu! Tôi sẽ bảo vệ cậu!

"Nụ cười Trần Hân thêm rạng rỡ. Từ nhỏ cậu luôn ao ước có anh trai khỏe mạnh để nương nhờ, giờ đây nghe lời hứa hẹn chắc nịch của Trình Hâm, cậu cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Trình Hâm nhìn nụ cười của cậu mà trong ngực dâng lên vạn trượng hào hùng, cảm thấy có thể bay lên vũ trụ hái xuống một vì sao ngay lập tức! Hắn thân thiết nói:"Đi ăn thôi! Cậu không đem tiền đúng chứ?

"Trần Hân lắc lắc đầu. Trình Hâm nói:"Thế thì tốt, việc gì phải đem thêm tiền.

Tí nữa lên nói anh Tuyển bắt bọn nó mau xì tiền trả lại.

"Trần Hân lại gật gật đầu, dù sao tiền chưa đến tay, trong lòng không khỏi lo lắng. Cậu cầm thẻ học sinh đi nhận thẻ mới, biết trong thẻ chỉ còn hơn 100 đồng liền thở dài. Từ nhỏ, cậu đã dược răn dạy"Nghèo cho sạch, rách cho thơm

", bọn Ngũ Chí Viễn kia ăn no mặc ấm lại đi cướp đoạt của người khác, chẳng lẽ không thấy cắn rứt lương tâm? Lúc ăn cơm, Trần Hân đem tiền của bà cho đưa cho Trình Hâm. Hắn gạt đi:"Không cần phải vội, chờ bọn nó đền đủ tiền cái đã.

"Lúc ăn xong, Trình Hâm bảo cậu về trước rồi chạy đi tìm Tào Kế Tiếp. Tào Kế Tiếp thấy hắn bèn hỏi:"Gì đấy?"

"Mày lên lớp tự học à?"

"Ừ, sao thế?"

Trình Hâm đi thẳng vào vấn đề: "Lớp mày có con bé tên Liễu Hòa Thiễn phải không?"

Tào Kế Tiếp gật đầu: "Ừ."

"Chốc nữa đến lớp mày chỉ tao xem con bé ấy nhá."

"Ừ, nó ngồi trước mặt tao. Mà sao mày lại hỏi nó?" Tào Kế Tiếp nát óc suy nghĩ vẫn không hiểu vì sao Trình Hâm trăng hoa lại bỗng nhiên có hứng thú với con bé Liễu Hòa Thiễn béo tròn kia.

Trình Hâm nói:

"À, không có gì đâu. Nghe người ta nhắc đến ấy mà."

"Ừ, thế chốc nữa sang lớp tao nhé."

"Đi ngay luôn đi.

"Lớp A6 cách lớp A8 một phòng, bọn Trình Hâm thỉnh thoảng cũng lượn sang đây. Tào Kế Tiếp chỉ:"Kia kìa, áo khoác đỏ đấy thấy chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!