Trình Hâm ra khỏi văn phòng liền nghĩ đến việc đổi chỗ ngồi.
Hắn cay cú giậm chân về lớp.
Giáo viên chưa đến, hắn từ trên cao nhìn xuống Trần Hân, lỗ m ãng nói: "Sang chỗ tôi ngồi!"
Trần Hân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ừ một tiếng đứng dậy ngay, bưng sách vở để qua, lại gom sách trong hộc bàn.
Lúc thầy Phương dẫn cậu vào lớp chỉ nói cậu ngồi bàn cuối, mà bàn cuối trống không, cậu tùy tiện ngồi phía trong, cũng không ai nói gì.
Trình Hâm lạnh lùng nhìn Trần Hân tay chân luống cuống.
Con trai gì mà xanh xao gầy yếu, lại còn đeo cặp đáy chai dày cộm, đúng là đồ mọt sách.
Vậy mà Phương Tuyển còn muốn hắn cùng học cùng ở với tên mọt sách này, thật tức cười.
Trần Hân chuyển đồ xong, Trình Hâm đắc ý ngồi ngay vào chỗ.
Cô lý vào lớp, vui vẻ hỏi han mấy câu, sau đó tiến hành ôn tập.
Cô yêu cầu học sinh phát biểu định luật và công thức chuyển động thẳng biến đổi đều.
Qua kỳ nghỉ đông, bọn học trò đã sớm quên sạch bài cũ.
Cô giáo gọi hai người, đều không trả lời được.
Cô bực mình nói: "Cả lớp quên hết rồi à? Không ai nhớ cả? Vậy mời em Trần Hân là học sinh mới trả lời hộ các bạn nào.
"Trần Hân lại bị gọi. Các học sinh cũng lấy làm lạ, hết thầy toán lại đến cô lý, sao lại"ưu tiên
"học sinh mới như thế nhỉ? Mọi người đều nhìn xuống. Trình Hâm chống đầu, nhìn chằm chằm bạn mới cùng bàn. Trần Hân sắc mặt trắng bệch rồi đỏ ửng. Cậu từ từ đứng lên, màu đỏ đã lan đến hai tai. Không phải cậu không biết, cậu biết rất nhiều là đằng khác, nhưng không mở lời được. Cô lý rất xinh đẹp, hòa nhã, học sinh ai cũng quý. Cô nhỏ nhẹ hỏi Trần Hân:"Trần Hân, em biết không?
"Trần Hân nhìn ánh mắt chờ mong của cô lý, mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại lắc đầu. Cô lý nhíu mày, thất vọng nói:"Ngồi xuống đi.
Xem ra các bạn đều bị mất trí nhớ.
Cô phải chữa thôi: Cả lớp mỗi người chép lại định luật và công thức 50 lần, mai nộp.
Ngày mai cô bắt trả bài, ai không thuộc thì chép thêm 100 lần vậy!"
Cả lớp nhao lên.
Tuy rằng công thức vật lý không dài, nhưng 50 lần là nhiều lắm, ngày mai nếu không thuộc, cô còn bắt chép thêm 100 lần.
Nghỉ xong mới vào học đã thế sao chịu nổi?
Trần Hân không phải lần đầu chứng kiến thầy cô vì mình mà thất vọng, nhưng lần này liên lụy cả lớp chịu phạt làm cho cậu rất khó chịu.
Cậu vùi đầu xuống bàn, hai tay ôm đầu, giận mình yếu đuối.
Trình Hâm cười khẩy một tiếng.
Trần Hân mặt đỏ như máu, chỉ muốn trốn ra khỏi lớp.
Tiết này Trình Hâm lại không nghe giảng, nhưng nể mặt cô lý, hắn không ngủ gật, chỉ chống đầu nhìn ra cửa sổ, tay cầm bút quay tít.
Bút rơi xuống bàn lách cách làm Trần Hân rất phiền, nhưng cậu không dám nói.
Cửa lớp bị đẩy ra, có tiếng nói: "Thưa cô!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!