Tục ngữ có câu: Tay đứt, ruột xót.
Ngòi bút đâm vào ngón tay Trình Hâm đau nhói.
Nhưng hắn không để ý, vội vã đến chỗ bút rơi, run rẩy nhặt lên.
Ngòi bút gãy toạc, không sao dùng được nữa.
Trình Hâm rụng rời.
Hắn nghĩ ngay đến Trần Hân.
Tuy Thư Tịnh mới là người làm hỏng bút, nhưng nếu mình không mân mê để cho nhỏ thấy, nhỏ sẽ không hứng chí chụp ảnh, rồi sẽ không làm rơi hỏng.
Biết ăn nói làm sao với cậu ấy bây giờ?
Thư Tịnh hồn nhiên xem xong ảnh chụp liền chạy đến kéo Trình Hâm: "A Hâm, đến đây cùng cắt bánh ngọt đi! Bút sao thế?
"- Cô đã nhìn đến cái bút trong tay hắn. Hắn nhìn cô:"Ngòi bút gãy rồi."
Lúc này Thư Tịnh mới biết chuyện mình gây ra: "Hỏng rồi ư? Bút của bạn cùng bàn anh đấy à? Làm sao bây giờ, ngày mai em sẽ xin lỗi rồi đền chiếc khác cho cậu ấy vậy!
"- Thư Tịnh là con nhà khá giả, tiêu xài chưa từng phải suy nghĩ nhiều. Trình Hâm nói:"Thôi, hôm nay là sinh nhật em mà.
Để anh đền cho cậu ấy."
Hóa ra anh ấy quan tâm mình đến thế! Thư Tịnh nghĩ vậy liền mở cờ trong bụng, quên ngay chuyện cái bút, chạy đến thổi nến trên bánh kem rồi ước một điều.
Kỳ thật, Trình Hâm không muốn Trần Hân dùng bút người khác mua cho.
Hắn cẩn thận đóng nắp cái bút hỏng, lại lấy tất cả bút của mình ra, giữ lại vài cây, còn lại đặt cả vào ngăn bàn cậu.
Làm hỏng bút của Trần Hân, Trình Hâm đã mất hết hứng thú trong bữa tiệc, cả bánh ngọt cũng chẳng buồn ăn.
Có người bày trò chơi bôi kem bơ lên mặt, Tào Kế thình lình quẹt một vệt kem lên mũi Trình Hâm, phải lúc bình thường hắn đã trang điểm cho y thành đào hát bội, nhưng lúc này lấy đâu ra tâm trí mà nô nghịch nữa.
Trình Hâm lau mũi rồi nói: "Về thôi, ký túc xá sắp tắt đèn rồi.
"Hắn để chiếc bút hỏng vào trong túi áo, chuẩn bị về thú tội với Trần Hân. Cậu đã sớm chải răng rửa mặt, đang rúc trong chăn ngâm nga cái đoạn"I have a dream
"kia. Tuy cô Anh đã bảo cứ từ từ mà luyện nhưng cậu vẫn muốn chóng đọc thông cho cô vui lòng. Cửa mở. Trình Hâm bước vào, thấy cả phòng chỉ có ngọn đèn đầu giường Trần Hân là sáng. Hắn ngồi xuống giường, cũng không mở điện, im lặng một lúc lâu sau đó ngập ngừng nói:"Trần Hân này, lúc nãy bọn tôi vui đùa trong lớp, không cẩn thận làm hỏng..
làm hỏng bút máy của cậu.
Tôi đền cho cậu chiếc mới nhé?"
Trần Hân nghe thấy thế bật dậy, hớt hải nói: "Thế, thế, bút tôi đâu?
"Trình Hâm thấy cậu kích động, trong lòng lo lắng. Hắn nhẹ nhàng nói:"Đây này, tôi mang về cho cậu.
Ngòi bút bị vỡ, không dùng được nữa.
"Trần Hân cả giày ấm cũng không thèm xỏ, bổ nhào từ trên giường xuống vồ lấy bút, run rẩy mở ra nhìn chăm chú, thấy gãy thật rồi. Trần Hân ăn mặc phong phanh, chân đứng trên sàn nhà lạnh như băng cũng không cảm thấy gì. Trình Hâm thấy thế chạm vào cậu:"Cậu lên giường đi, lạnh đấy!
", lại phát hiện trên gương mặt Trần Hân có gì đó lấp loáng. Hắn nhìn kỹ. Thấy cậu nước mắt giàn giụa, liền hoảng hốt:"Cậu làm sao thế?
"Trần Hân nâng niu chiếc bút hỏng, sụt sịt kéo tay áo lau mặt, bỏ lên giường trùm chăn kín người. Trình Hâm ngẩn ra: Chẳng lẽ cái bút kia quan trọng với cậu ấy đến thế sao? Hắn đến bên giường cậu:"Cậu nói gì đi chứ, hay ngày mai tôi mua cho cậu một chiếc mới tinh, cũng là bút Pa
-ke hẳn hoi, chịu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!