Chương 128: Phiên ngoại 4. Trở về

Trần Hân bước ra khỏi máy bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời Bắc Kinh trong suốt. Gió nhẹ cuốn theo cát bụi tạt vào mặt, dường như mang theo mùi đinh hương thoang thoảng. Cảm xúc thân quen này đã lâu không có được, giờ đây khiến lòng người phơi phới hát ca. Cuối cùng cũng trở về rồi!

Trần Hân đợi ngày hôm nay đã từ lâu lắm. Cậu chỉ mất bốn năm để lấy bằng tiến sĩ, với thành tích xuất sắc, được Đại học Bắc Kinh mời làm phó giảng sư. Các bạn bất bình thay cho Trần Hân, cho rằng nhẽ ra với tài năng của cậu, phải bổ làm giảng sư thực thụ mới là xứng đáng. Thế nhưng Trần Hân không câu nệ chuyện này, được trở về trường cũ, cậu đã mãn nguyện rồi, còn chuyện chức danh thì còn nhiều thời gian mà phấn đấu.

Vừa ra đến cửa sân bay, Trần Hân liền nghe một tiếng kêu to: "Anh ơi! Anh! Bên này! Em ở đây này!" Vừa quay sang, cậu đã thấy một tên nhóc bảnh bao đang vẫy tay như điên với mình, còn người đứng sau là một bóng hình thân thuộc. Trình Hâm hai tay đút vào túi quần, yên tĩnh đứng sau Trần Hi, nở nụ cười rực rỡ. Tiếng Trần Hi huyên náo làm mọi người gần đấy đều quay lại trố mắt nhìn, sau đó nhiều ánh mắt chẳng nỡ rời đi.

Trần Hân chỉ biết lắc đầu cười. Trần Hi đã hơn hai mươi tuổi mà mồm miệng vẫn cứ líu lo như ngày còn bé. Nếu đừng nói gì thì đúng là chàng trai trẻ đẹp lạnh lùng, vừa mở mồm là đã khiến người ta ngã ngửa.

Tuy trong lòng sốt ruột nhưng Trần Hân vẫn phải nhích từng bước tuần tự theo dòng người. Vừa đứng trước hai chàng trai yêu quý, Trần Hi đã ôm chầm lấy cậu: "Anh ơi! Em nhớ anh lắm!"

Ôm đứa em còn cao hơn cả mình, Trần Hân có phần lạ lẫm, vài năm không gặp, Trần Hi từ một thiếu niên ưa nhìn đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Nhưng dù sao tình anh em vẫn một mực chẳng hề đổi thay, nguyên vẹn như những ngày tháng cũ. Lần hai anh em gặp mặt là tang lễ của ông ba năm về trước. Ông ra đi rất nhẹ nhàng, không ốm đau mà chỉ trút hơi thở cuối cùng trong giấc ngủ. Dù thế, Trần Hân vẫn thấy trong lòng đau thắt lại, bởi vì cậu còn chưa kịp tận hiếu với ông.

Hay tin, Trần Hân mới bay ngay từ Mỹ về nhà, tang lễ nhờ có Trình Hâm trong nước lo liệu đâu vào đấy.

Sau khi thú nhận với Trình Ức Viễn, Trình Hâm làm theo lời bố, hoàn thành nhiệm vụ kéo dài một năm sáu tháng, liền về nước mở công ty. Địa điểm khởi nghiệp là Bắc Kinh. Hàng năm, hắn bớt chút thời gian sang Mỹ vài lần gặp người yêu. Suốt bốn năm như Ngưu Lang Chức Nữ, không lúc nào Trần Hân không nóng lòng về nước.

Trình Hâm đưa tay kéo Trần Hi đang ôm chặt lấy Trần Hân ra: "Được rồi, được rồi, buông anh em ra đi, đừng nũng nịu nữa, đi lấy hộ hành lý cái nào!"

Trần Hi dẩu môi, càu nhàu: "Hứ, anh muốn chiếm riêng anh của em thì có!" Trong lễ tang ông nội, Trình Hâm đã rất ân cần, khiến nhiều người còn nhầm lẫn hắn là cháu ruột. Sau đó, Trần Hi sinh nghi, bèn hỏi thẳng, Trình Hâm cũng thú thật với cả nó luôn. Lúc hay chuyện, thằng bé không ngạc nhiên, chỉ tỏ vẻ "Biết mà", rồi nhanh chóng chấp nhận việc này.

Trình Hâm ôm chặt Trần Hân một cái, đỡ lấy túi xách, ôm vai cậu hỏi han: "Mệt lắm không em? Ta vào trong xe ngồi nghỉ trước, để Trần Hi đi lấy hành lý cho."

Trần Hân bảo: "Để tôi đi cùng nó, hành lý hơi nhiều."

Trình Hâm ôm cậu đẩy về phía trước: "Đường đường là sinh viên tài năng Thanh Hoa, cho em nó cơ hội thể hiện một tí."

Ba năm trước, Trần Hi thi đỗ khoa kiến trúc Đại học Thanh Hoa, nuôi chí trở thành một kiến trúc sư người Trung Quốc tài ba nhất. Chí ấy có thành hay không thì về sau mới rõ, có điều cu cậu đã trở thành một cao thủ chơi game. Đã chơi game giỏi, lại thi đỗ Thanh Hoa, còn khôi ngô tuấn tú, Trần Hi nghiễm nhiên trở thành một hot boy trên mạng.

Trần Hân không đồng ý việc em trai chơi game, nhưng Trần Hi bảo đấy chỉ là thú vui lúc rỗi, chứ tâm huyết của nó vẫn đặt ở khoa kiến trúc. Thấy em không xao nhãng bài vở, Trần Hân cũng không nói gì thêm. Dù sao, Trần Hi từ bé đã mê chơi, lên lớp 12 vẫn không bỏ được máy tính và di động, cuối cùng cũng đỗ được Thanh Hoa. Điều ấy chứng tỏ thằng bé vẫn biết chừng biết mực. Hơn nữa, em trai đã lớn, phải có trách nhiệm với tương lai của chính mình.

Trình Hâm chu đáo dìu Trần Hân ra xe. Nhìn chiếc Lan Rôvơ cáu cạnh, mắt cậu ánh lên một tia thích thú: "Xe mới mua à?"

Trình Hâm cười: "Ừ, em có muốn lái thử không?"

Trần Hân không khách khí: "Được, lái thì lái."

Trình Hâm lại nói: "Xe này mua để em lái mà."

Trần Hân lắc lắc đầu: "Thôi đừng, trông phô trương lắm." Xe này lái trên đường thì không sao, nhưng mỗi ngày đến trường chỉ sợ bị nói là khoe mẽ.

Trình Hâm cũng không ép: "Cũng được, trong nhà còn mấy chiếc xe, tha hồ em chọn."

Nghe thấy thế, Trần Hân cười: "Sao tôi cứ có cảm giác đang được đại gia bao nuôi thế nhỉ?"

Trình Hâm cười ha hả: "Anh cũng muốn giấu biến em vào lầu son gác tía lắm chứ, chỉ tội tiền của anh không đủ sức hấp dẫn đấy thôi!" Nếu Trần Hân chịu để hắn bao nuôi, cả hai đã không phải xa nhau tận bốn năm trời đằng đẵng.

Mắt Trần Hân sáng ngời nhìn hắn: "Không cần lầu son gác tía, chỉ cần cậu thật lòng.."

Nghe lời này, Trình Hâm không nhịn được, ôm cổ cậu níu lại gần rồi hôn một trận thật sâu. Không biết qua bao lâu, cửa xe bị vỗ thùng thùng như trời giáng, rồi Trần Hi la ầm lên: "Mở cửa mau! Ban ngày ban mặt mà các anh hủ hóa như thế hả? Bọn" cẩu độc thân "như em biết làm thế nào đây!"

Trần Hân vội vàng thoát khỏi Trình Hâm, ngượng ngùng nhìn em trai. Trình Hâm chưa đã thèm, liếm liếm môi, bất mãn càu nhàu: "Đồ nhóc con đáng ghét, thảo nào chả có ai thèm!"

Trần Hi thính tai nghe được, trả miếng ngay: "Việc này chả cần anh Trình phải lo, người hâm mộ em đang xếp hàng dài từ cửa Đông sang đến cửa Tây Thanh Hoa kia kìa!" Lời này thật ra là nói khoác, bởi cu cậu quá mê game, xem ra không chịu khó đón đưa săn sóc, có cô gái nào lại thích bạn trai không quan tâm đến mình mà chỉ cắm mặt vào máy tính bao giờ! Trần Hi đã quả quyết rằng sẽ tìm một cô nàng cùng chí hướng.

Lần trước Thanh Hoa và Bắc Đại lập đội tuyển thi đấu game online, cu cậu đã phát hiện một vị "nữ vương" trong đội đối thủ, đúng là hình mẫu trong mộng của anh em "trạch nam", vừa xinh đẹp lại vừa chơi game giỏi, Trần Hi đang mon men cưa cẩm nàng. Thế nhưng nữ vương kia quá "trạch", ngoại trừ chơi game, tuyệt không lộ diện ra khỏi phòng nên việc theo đuổi gặp chút khó khăn. Có điều, Trần Hi lại càng hăng máu hơn, vì cậu chàng rất mê thử thách!

Hành lý chất đâu vào đấy, Trần Hân khởi động xe, khen: "Êm thật, xe mới có khác!"

Trình Hâm nói:" Ừ, nhưng chú ý một tí, xe mới phải đi một thời gian máy mới trơn tru. "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!