Trình Hâm sắp phải lên đường nhập học, mà công việc gia sư của Trần Hân còn chưa kết thúc.
Cậu bàn với hắn sẽ chuyển ra ngoài, vì nghĩ Trình Hâm đi rồi mà mình còn ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì ngại lắm.
Trình Hâm cũng lo lúc mình vắng nhà, nhà thì xa, Trần Hân buổi tối đi dạy về không ai đưa đón, hơn nữa ngộ nhỡ bố hắn hứng lên tìm Trần Hân tâm sự thì sao? Trần Hân vốn chất phác thật thà, nếu sơ sẩy để lộ điều gì thì khốn.
Vừa may ngày khai trường của Trần Hân cũng gần giống của Từ Tuấn Thưởng, Trình Hâm liền nhờ cậu ta cho Trần Hân ở nhờ vài ngày, Từ Tuấn Thưởng rất vui vẻ nhận lời.
Trước ngày lên đường, Trình Hâm đưa Trần Hân đến nhà Từ Tuấn Thưởng.
Sáng hôm sau Trần Hân bận dạy kèm, không ra phi trường tiễn Trình Hâm được, nên tối qua hai người tạm biệt nhau.
Học trò đang làm bài, Trần Hân nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, tự hỏi Trình Hâm đã khởi hành chưa.
Trình Hâm vừa đến Bắc Kinh liền điện về cho cậu, cho biết mẹ hắn đến trước đã chuẩn bị căn hộ đâu ra đấy rồi.
Đó là một căn hộ ở khu Hải Điến, cách trường đại học không xa, nhà tuy nhỏ nhưng thoải mái, đồ gia dụng đều đầy đủ cả, những ngày nghỉ hai đứa có thể đến đây.
Trần Hân nghe thế, trong lòng không khỏi mong chờ.
Ngày hôm sau, Trình Hâm đ ến trường báo danh, gọi về kể rất nhiều thứ, kêu ca ký túc xá cũ kĩ, không có buồng tắm riêng, phải rửa ráy ở nhà tắm chung, một đám đàn ông con trai cùng trùng trục tắm.
Hoàn cảnh sinh hoạt chung đụng làm hắn rất bất mãn.
Tuy Trình Hâm yêu thích Trần Hân, thế nhưng lại không thích cùng bọn con trai khác trần như nhộng.
Trần Hân bật cười, cảm thấy như thế không đến nỗi quá tệ, so ra còn tốt hơn ở nhà, vả lại hồi học cấp hai và trung học số 1 cũng đều tắm tập thể như thế, cậu sớm đã quen.
Sau đó Trình Hâm còn đăng lên nhóm chat nhiều bức ảnh chụp trong ký túc xá, đến nhà tắm tập thể cũng chẳng chừa.
Bọn bạn xem xong thi nhau đùa cợt.
Tạ Thế Kiệt nói: "Úi chà, nhà tắm gì mà không ngăn buồng riêng, quái thật! Thế nhỡ đánh rơi xà phòng thì biết làm thế nào bây giờ?
"Lời bình vừa đăng lên, cả đám phá ra cười. Trình Hâm bảo:"Kiệt Kiệt à, không ngờ lâu nay mày" kín "thế!"
Tạ Thế Kiệt: "Thời nay phải gay mới là sành điệu, nhớ!"
Từ Tuấn Thưởng biết Tạ Thế Kiệt học trường đại học thể thao, lạnh lùng:
"Đừng vội cười trên nỗi đau khổ của người khác. Trường cậu cũng không khá hơn đâu, để rồi xem!"
Trần Hân cũng phì cười.
Ngẫm lại thì nhìn cái ảnh kia cũng ngượng thật.
Tạ Thế Kiệt nghe Từ Tuấn Thưởng bảo thế, chột dạ, bèn thay đổi đề tài: "Bọn con gái thế nào? Có nhiều em xinh không?"
Trình Hâm:
"Mày nghĩ gì thế? Khu kỹ thuật thì bói đâu ra nhiều em xinh cho mày? Có con gái là phúc lắm rồi!" Thật ra Trình Hâm không chịu sự quản lý của khu kỹ thuật, khoa của hắn là một trong những nơi có nhiều nữ sinh nhất trường, thế nhưng quả tim Trình Hâm đã kín chỗ rồi, dù nam hay nữ cũng không thể nào chấp nhận một hình bóng khác!
Trình Hâm nhập học, mọi người đều háo hức chờ đợi đến lượt mình.
Ngày 22 Trình Hâm bắt đầu học quân sự, tiếng là nghiêm ngặt, nhưng may thay không phải vào doanh trại.
Nghe kể trong doanh trại phải hai ba ngày mới được tắm một lần, còn không được mang theo điện thoại.
Ở trường dù bị cấm cửa, bọn hắn vẫn có thể giấu di động trong phòng, buổi tối lén lút gọi điện, chơi game.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!