Chương 112: Ngày Mai Tươi Đẹp

Kỳ nghỉ hè của Trần Hân đã bắt đầu như thế.

Mỗi sáng, cậu thức dậy lúc sáu giờ, chơi bóng rổ một lát với Trình Hâm.

Thể thao xong, ăn điểm tâm, rồi mỗi người lên một chuyến xe đi về hai hướng.

Trên xe, Trần Hân vẫn nghe băng tiếng Anh, đến trạm thì xuống, bắt đầu một ngày làm việc.

Nam sinh lớp 10 rất sáng dạ, học ở trường trung học số 1, học lực khá và có triển vọng vươn lên giỏi, bố mẹ mới tìm gia sư để giúp con mình.

Trần Hân thi đỗ thủ khoa toàn tỉnh, nay đã nổi tiếng trong giới học sinh.

Cậu học trò này cũng biết chuyện hồi lớp 10 Trần Hân chuyển trường, vì thầy giáo vật lý trong lớp cậu bé đã từng dạy Trần Hân, không ngớt lời khen cậu, đồng thời chê bai trường trung học số 1 quá ki bo, không chịu cấp học bổng cho học trò nghèo học giỏi, cuối cùng để mất trạng nguyên về tay trường khác.

Nghe tiểu học đệ nói thế, Trần Hân chỉ cười.

Nếu như không sang trường Nhật Thăng, cũng chưa chắc ngôi trạng nguyên đã về tay cậu.

Chứng kiến Trình Hâm ngày ngày cố gắng, Trần Hân cũng tự đốc thúc bản thân phải nỗ lực vươn lên.

Tiểu học đệ rất thích cách giảng bài của Trần Hân, khen dễ hiểu hơn thầy giáo giảng, giúp cậu bé có thể tiếp thu bài nhanh chóng.

Ông bà cậu bé rất quý Trần Hân, mỗi ngày đều có cơm trưa phong phú.

Cơm nước xong, Trần Hân nghỉ ngơi chốc lát rồi lên đường sang nhà cô học trò kia.

Những ngày nắng nóng, cậu cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ ước sao được chợp mắt một lúc.

Nhưng chả nhẽ lại ngủ ở nhà học trò? Trần Hân chỉ có thể gà gật trên xe buýt.

Không biết có phải vì học vào đầu giờ chiều dễ uể oải, hay vì bản thân không đủ thời giờ nghỉ ngơi, mà Trần Hân luôn cảm thấy phụ đạo cho cô bé kia không được hiệu quả như cậu bé.

Lẽ dĩ nhiên, nền tảng kiến thức có sự khác biệt, sức học cô nhỏ này chỉ trung bình, lại có chiều sa sút.

Đó là một cô bé rất hoạt bát, trong đầu luôn tràn đầy ý tưởng, miệng cũng liến tha liến thoắng, nên cô không thể tập trung vào bài.

Chốc chốc lại hỏi Trần Hân những chuyện linh ta linh tinh như chuyện con trai con gái, chuyện ngôi sao này, xì

-căng

-đan nọ, làm Trần Hân chẳng biết trả lời thế nào.

Mà ở nhà này, người lớn hóa ra cũng hay thăm dò xét nét.

Trong giờ học, ông bà sẽ bất thần xuất hiện, có khi đưa nước, đưa hoa quả, có lúc lại tìm món gì đấy trong phòng.

Đã vài lần, bà nội gặp lúc cô bé đang huyên thuyên những chuyện không đâu, làm Trần Hân rất chi khó xử.

Một ngày nọ, Trần Hân trong lúc chơi bóng không cẩn thận làm rơi vỡ kính, phải tạm mang đôi kính sát tròng mà Trình Hâm mua cho.

Buổi chiều Trần Hân sang dạy, vừa nhìn thấy cậu, cô học trò liền thảng thốt, rồi ngây ngẩn một lúc lâu, sau đó gương mặt dần dần ửng đỏ.

Ngày hôm ấy cô ít nói hơn nhiều, cử chỉ, dáng ngồi cũng khép nép hơn, lại rất ân cần đưa khăn rót nước, làm Trần Hân chẳng hiểu con bé có chuyện gì.

Bà nội nhận ra nét khác thường của cô cháu gái, rồi nhìn đến gương mặt của Trần Hân, sau đó bèn ngồi cạnh dự cả giờ học, làm Trần Hân cảm giác như có gai nhọn sau lưng.

May mà buổi học chỉ kéo dài hai tiếng.

Vừa hết giờ, Trần Hân đã chào tạm biệt về ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!