Chương 11: Thình Thịch

Cảm giác này là gì đây? Vừa nhìn thấy cậu cười, tim đã ra sức đập dồn, dường như có một luồng điện chạy rần trong cơ thể.

Nhưng không khó chịu, cũng không mệt mỏi, mà là..

sung sướng.

Đó là cảm giác hắn tìm kiếm cả ngày nay.

Trình Hâm bất giác xoa xoa ngực trái.

Thật là kỳ lạ, trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Tim đập nhanh làm mặt nóng bừng lên.

Hắn muốn quay mặt đi, nhưng hình như có cái gì thôi thúc, hắn không thể nào dời mắt khỏi gương mặt đang cười tươi kia.

Trần Hân cách hắn rất gần.

Đôi môi cân đối đang nở rộ khoe những chiếc răng đều đặn, đôi mắt phát ra những tia sáng vui tươi linh động, hàng mi dài lay động cũng cười theo.

Ánh mắt thật đáng yêu, còn có chiều lôi cuốn.

Trần Hân cười như say như dại, hắn cũng ngắm nhìn như dại như say.

Chủ tiệm nghe tiếng cười, bèn hiếu kỳ bước sang đây, bỏ dở trò chơi trên máy tính.

Thấy vết đen trên mũi Trình Hâm, ông ta cũng bật cười.

Lúc này Trần Hân mới định thần, cố nén cười, đưa tay lau khóe mắt.

Trình Hâm còn đang say mê, thấy nụ cười của Trần Hân đã tắt, hắn nổi cáu với chủ tiệm:

"Ông chủ, có khăn giấy không? Lọ mực gì mà lởm thế, dây cả vào tay người ta đây này!"

Vai Trần Hân vẫn còn run run, cậu nén cười đi về phía quầy thu ngân, sau đó quay lại nhìn Trình Hâm, lấy ngón tay tự chỉ lên chóp mũi mình, rồi vội quay đi chỗ khác.

Trình Hâm lấy làm lạ, tìm một tủ kính soi vào, vừa thấy mặt mình liền kêu oai oái: "Ông chủ, mau mau đưa giấy cho tôi, cho tí nước nữa!

"Ánh mắt liếc về phía hình ảnh Trần Hân phản chiếu qua mặt kính, xem cái mặt kia còn đang cố nín cười. Xưa nay Trình Hâm lúc nào cũng chú ý đến hình tượng bản thân, nhưng giờ thấy Trần Hân vui như vậy, hắn không màng đến nữa, cảm thấy có mất mặt một tí cũng đáng. Chủ tiệm đem đến cho Trình Hâm ít khăn giấy, hắn tìm vòi nước gần đó thấm ướt rồi lau chóp mũi, đến khi thấy không còn vết mực mới thôi. Lúc quay đầu lại, hắn bắt gặp ánh mắt của Trần Hân. Đôi mắt ấy trong như hai hồ nước. Cậu nói:"Xong, rồi."

Trình Hâm ân cần hỏi: "Xong rồi à? Còn muốn mua thứ gì nữa không?

"Trần Hân lắc đầu, bước ra khỏi tiệm. Trình Hâm đuổi kịp ngay:"Bây giờ cậu về trường à?"

"Ừ. Không có, việc gì, nữa." Trần Hân nói rõ từng tiếng, tuy chậm và rời rạc nhưng không lắp bắp.

Trình Hâm hỏi: "Đi siêu thị với tôi không?"

Trần Hân hỏi: "Đi, làm gì?"

"Đi mua thức ăn. Sữa tươi này, bánh quy này, bánh mì này, thịt hộp này, hoa quả này! Cơm căn tin khó nuốt muốn chết, vả lại phải dự trữ chút quà vặt phòng khi đói có mà ăn chứ!"

Trần Hân không trả lời, cắm cúi đi.

Cậu thấy thức ăn căn tin ngon lắm, nhưng có lẽ đối với Trình Hâm đã quen ăn sung mặc sướng thì khó nuốt thật.

Trình Hâm thấy Trần Hân không nói gì, bỗng nhiên nhớ đến hoàn cảnh của cậu.

Hắn biết mình lỡ lời, vội nói: "Thật ra cơm căn tin ăn cũng khá ngon, nhưng tôi học ở trường từ lớp 6 đến giờ nên chán đấy thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!