Chương 10: Mê Hồn

Hai người một trước một sau về ký túc xá.

Không ai nói một câu.

Bầu không khí có chút nặng nề.

Trần Hân thế nào cũng không ngờ đến: Trình Hâm vậy mà lại đi tìm mình.

Không biết hắn có nghe mình khóc không? Trần Hân cảm thấy thật xấu hổ.

Cổng chính ký túc xá đã đóng.

Trần Hân không biết làm thế nào, ngước nhìn Trình Hâm.

Trình Hâm bình tĩnh như không, đến gian bảo vệ gõ cửa: "Bác ơi, mở cửa cho chúng cháu vào với!

"Một lúc sau, bác bảo vệ khoác áo măng -tô bước ra, thấy Trình Hâm:"Lại là mi nữa à?

"Hiển nhiên bác bảo vệ đã nhẵn mặt Trình Hâm, hắn về muộn không biết bao nhiêu lần rồi. Trình Hâm ôm bụng ra vẻ như đau đớn lắm:"Cháu bị ốm, bạn cháu đưa cháu đi phòng khám bệnh."

Bác bảo vệ nhìn Trình Hâm, lại ngó qua khuôn mặt hiền lành của Trần Hân, thấy cậu có vẻ là học sinh ngoan ngoãn, liền làu bàu mở cửa: "Rách việc! Lần sau còn về muộn thì cứ gọi thầy chủ nhiệm ra ký giấy nhé!"

"Vâng ạ, cám ơn bác!

"Trình Hâm cười nịnh nọt rồi quay lại ngoắc tay ra hiệu Trần Hân mau vào. Trần Hân nhìn Trình Hâm, cậu không hiểu tại sao Trình Hâm lại bao che cho mình như thế. Lúc lên tầng, Trình Hâm đi trước mở đèn hành lang. Đèn sáng, hắn dừng lại, nhìn bầu trời tối ám, vài con thiêu thân vây quanh ngọn đèn. Chợt hắn lên tiếng:"Không muốn đọc thì thôi, bà ấy làm gì cậu nào!"

Trần Hân đứng im không nói.

Không muốn đọc là một chuyện, nhưng từ trước đến nay cậu học hành luôn luôn suôn sẻ, thế mà giờ đây lại bị môn tiếng Anh làm khó, Trần Hân rất thất vọng về bản thân.

Cậu giận mình có tật cà lăm, lại nơm nớp nghĩ đến tương lai ảm đạm.

Hai người về đến phòng, Trần Hân chải răng rửa ráy thật nhanh, lên giường rúc cả vào trong chăn như muốn trốn lánh khỏi mọi khó khăn đau khổ trên đời.

Trình Hâm thoáng nhìn qua giường đối diện, tắt đèn ngủ.

Lúc nửa đêm, Trình Hâm bị tiếng động trong phòng làm thức giấc.

Hắn lắng nghe một lúc, nghe được một chữ "dream

", ngao ngán lắc đầu. Nhóc cà lăm giờ này còn luyện đọc tiếng Anh sao, có để yên cho người ta ngủ không thì bảo? Lại nghe thấy mấy từ tiếng Anh rời rạc vô nghĩa, thì ra cậu ấy nằm mơ! Rồi lại nghe tiếng sụt sùi nho nhỏ. Lại khóc nữa rồi. Trình Hâm do dự không biết có nên đánh thức Trần Hân không. Hắn chờ một lúc, đến khi cậu ngủ yên rồi mới trở mình ngủ tiếp. OOo Ngày hôm sau, trước giờ lên lớp, Trình Hâm đi tìm Phương Tuyển:"Chỉ tại anh mà tôi mất cả ngủ."

Phương Tuyển nhìn bộ mặt hầm hầm của Trình Hâm: "Sao thế? Không ngủ được à?"

Trình Hâm nói: "Còn sao nữa? Tên nhóc trong phòng tôi nửa đêm nói mớ, lại còn khóc thút tha thút thít, làm sao tôi ngủ được?

"À, thì ra không phải đến than phiền, mà là phát tín hiệu cầu cứu. Phương Tuyển hỏi:"Trần Hân có chuyện gì à?"

Trình Hâm trợn mắt: "Còn ai trồng khoai đất này? Cậu ta luyện nói tiếng Anh đến khuya, nửa đêm lắp ba lắp bắp, phát âm không được còn khóc nữa."

Phương Tuyển ngạc nhiên:

"Thế à? Sao anh không nghe ai nói cả?"

"Vừa mới đêm qua đấy! Mấy ngày nay cậu ta bị lão bà bà áp bức đến sắp phát điên rồi. Bà ấy cũng thật là, nóng vội làm gì cơ chứ! Ngày nào cũng bắt bé cà lăm lên luyện nói trước lớp. Cứ thế này, không khéo nó nhảy lầu mất thôi!"

Quả nhiên là đến báo động.

Phương Tuyển nghĩ Trình Hâm chuyện bé xé ra to.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!