Chương 1: Thành Tâm

Trên bục giảng, thầy giáo trẻ tuổi bắt đầu giảng bài hình học không gian, Trần Hân ngồi bàn cuối, lưng dựa vào tường, mắt dõi theo thầy, đầu nghiêng qua ngó lại.

Đây là tiết toán đầu tiên của cậu ở trường trung học Nhật Thăng.

Cậu thích nhất môn toán, hiểu rằng thầy giáo kia tuy tuổi còn trẻ nhưng tư duy rõ ràng, lập luận chặt chẽ, giải thích dễ hiểu, đúng như mọi người thường khen ngợi.

Đúng là thầy cô trường Nhật Thăng đều thật lợi hại! Trần Hân thở nhẹ một hơi.

Vừa hết kỳ nghỉ đông, bọn học sinh đã quen ăn ngủ như lợn còn chưa kịp hồi phục tinh thần, cả đám lắc lư gà gật, lờ đờ nghe giảng, trong lớp túi to túi nhỏ mứt bí hạt dưa.

Vì thế, cậu học sinh nghiêm túc ngồi cuối lớp dù mới đến cũng đã an ủi thầy giáo Phương Tuyển không ít.

Cửa lớp bị tông một cái rầm, cắt đứt lời giảng của Phương Tuyển và sự chú ý nghe giảng của Trần Hân.

Cả lớp quay đầu nhìn ra cửa.

Một nam sinh cao to đứng chắn ngay đó, bộ dạng khác hẳn các học sinh bình thường.

Tóc cắt theo kiểu "punk

"thời thượng, hai bên cạo sát, ở giữa vuốt keo dựng đứng như mồng gà. Khoác cái áo da màu đen, bên trong mặc quần áo bó sát cũng đen nốt, khoe đôi chân dài thẳng tắp. Nam sinh còn đeo thắt lưng to bản có khóa bạc, chân mang đôi giày hiệu Mác -tin đen tuyền, trông y như ngôi sao ca nhạc vừa nhảy từ trên sân khấu xuống. Hắn lẳng cặp sách ra sau vai, bày ra gương mặt đẹp trai, nhìn Phương Tuyển hô lên:"Thưa thầy!

"Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên trong lớp học. Phương Tuyển quay lại nhìn quét cả lớp một lượt, trầm giọng hỏi:"Ai thổi?

"Không ai lên tiếng. Trần Hân cũng không kịp để ý là ai, chỉ biết âm thanh cách cậu không xa. Cậu nghĩ bụng: Học sinh trường này quả đúng như lời đồn, ỷ nhà giàu nên láo lếu, chẳng xem thầy giáo ra gì."Em vào lớp được chưa?

"Nam sinh đứng ở cửa nóng nảy hỏi. Phương Tuyển quay sang nhìn hắn, nhíu mày. Tóc tai ăn mặc thật dị hợm, chỗ nào giống học sinh, giống"trai nhảy" thì có! Anh tức giận nói: "Ngày đầu học kỳ đã đi trễ, còn nhăn nhó với ai?

"Nam sinh tức tối trợn mắt nhìn Phương Tuyển, sau đó quét mắt về phía cuối lớp. Trần Hân cảm thấy ánh mắt hắn lướt qua mình một giây. Nam sinh trả treo:"Ai nhăn nhó với thầy! Em vào lớp được không?

"Hắn dịu giọng đi một chút, thế là đã xuống nước rồi. Phương Tuyển đanh mặt:"Vào đi!

Vừa rồi em nào huýt sáo đứng lên ngay, bằng không thì cả lớp chạy mười vòng sân.

"Trong phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng giày Mác -tin khua xuống sàn lịch bịch. Hắn tỉnh bơ đi xuống dưới lớp, đứng lại cạnh Trần Hân, từ trên cao nhìn xuống, hỏi lạnh tanh:"Mới à?"

Trần Hân những muốn ngẩng đầu nhìn đối phương rồi cười chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy đối phương thì khựng lại, không cười nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi hạ mắt xuống nhìn trang sách.

Nam sinh mắt sắc nhìn Trần Hân chằm chằm, thấy hàng mi rậm dài của cậu run rẩy bất an sau đôi kính.

Hắn bĩu môi không nói gì, ném cặp sách lên bàn, kéo ghế trống bên cạnh ngồi phịch xuống.

Trần Hân là người nhạy cảm, cậu biết hắn đang buồn bực bèn nép sát vào vách tường, tránh xa nam sinh giày Mác

-tin.

Nam sinh thấy thế nhíu mày.

Phương Tuyển lạnh lùng nhìn xuống lớp, bực tức ném viên phấn trong tay:

"Không dám nhận à? Giỏi lắm! Không cần học nữa! Cả lớp đứng dậy ra sân chạy mười vòng!"

Bọn học sinh biết Phương Tuyển hễ nói là làm, cuối cùng đùn đẩy một nam sinh đứng dậy, cúi đầu nói:

"Là em ạ. Em xin lỗi thầy!"

Phương Tuyển nhìn y: "Lại là em, Tào Kế! Xem ra Tết vừa rồi ăn uống đến thừa hơi đấy nhỉ, mau ra sân chạy 20 vòng cho tôi!

"Cả lớp xôn xao, nhưng không ai dám có ý kiến, Tào Kế cũng thế. Y khổ sở nhìn quanh cầu cứu, cũng nhìn đến bạn cùng bàn của Trần Hân. Nhưng hắn gù lưng xuống, tỏ vẻ"lực bất tòng tâm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!