Tần Vũ Dương chỉ nhớ rõ lúc ấy tim mình đập loạn lên,
trên người máu chảy cuồn cuộn.
Về sau tất cả đều theo tự nhiên thôi.
Tần Vũ Dương không còn vẻ mặt lạnh lùng nữa, nụ cười
trên mặt cô càng ngày càng nhiều, trong đôi mắt trong trẻo hàm chứa sự vui
sướng rõ ràng.
Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương sẽ cùng lên lớp, cùng nhau
ăn cơm, cùng nhau tự học, tay trong tay cùng nhau đi dạo sân trường, cùng đến
bờ biển ngắm mặt trời lặn. Cũng sẽ ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường mờ.
Khi trời lạnh trở lạnh, Cố Mặc Hàm sẽ cầm tay Tần Vũ
Dương bọc trong bàn tay lớn của anh, sau đó bỏ vào túi áo, Tần Vũ Dương sẽ dùng
một tay kia nắm lấy Cố Mặc Hàm, hai người nhìn nhau cười. Tần Vũ Dương vẫn cảm
thấy đây là động tác ấm áp nhất trong cuộc đời, cô và Cố Mặc Hàm sẽ như vậy tay
trong tay mãi mãi cho đến già.
Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành
thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [1].
Tần Vũ Dương chăm sóc Cố Mặc Hàm rất tốt, cách mấy
ngày sẽ mua cho anh trái cây, đồ ăn vặt, bạn cùng phòng Cố Mặc Hàm không ngừng
hâm mộ.
Khi đó Cố Mặc Hàm trong trường là người chủ trì rất
mát tay, Tần Vũ Dương sẽ dành nhiều thời gian đi cùng Cố Mặc Hàm tham gia buổi
tập dượt tiết mục, khi biểu diễn chính thức cô sẽ ngồi trên ghế khán giả nhìn
lên Cố Mặc Hàm đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên sân khấu, khi Cố Mặc Hàm bận
rộn công việc của hội sinh viên thì cô sẽ ở bên cạnh chờ đợi.
Cũng không lâu sau, dường như mọi người ở H Đại đều
biết cảnh tượng trong sân trường bên cạnh Cố Mặc Hàm phong vân luôn có một cô
gái dịu dàng, cô luôn điềm đạm mỉm cười, vẫn luôn ôn nhu chờ đợi, chờ đợi một
Cố Mặc Hàm bận rộn.
Sau đó Tần Vũ Dương có hỏi Cố Mặc Hàm tại sao lại tìm
cô làm bạn gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!