Mấy ngày nay khẩu vị Tần Vũ Dương không tốt lắm, ở
trên bàn ăn bữa sáng liền che miệng chạy vào phòng vệ sinh, sắc mặt tái nhợt
nôn mửa.
Theo sát đi vào Cố Mặc Hàm vừa đưa cho cô một ly nước
vừa vỗ phía sau lưng cô, "Hôm
nay đừng đi làm, anh cùng em đi bệnh viện khám một chút, mấy ngày nay em vẫn
luôn như vậy, đừng có kéo dài lại."
Tần Vũ Dương súc miệng, ngậm mới lát mới mở miệng,"Không cần, hôm nay
anh không phải có buổi họp sao, tự em đi là được."
Cố Mặc Hàm rũ rèm mắt xuống suy nghĩ một chút, "Thôi,
dù sao năm người bọn họ đều ở đó cũng không có chuyện gì đâu, anh trước đi bệnh
viện cùng em."
"Thật
không có việc gì, phỏng chừng chính là chuyển mùa bệnh bao tử lại tái phát, em
đi lấy thuốc uống sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi mà, nhanh đi thay quần áo
rồi chuẩn bị đi làm đi." Tần
Vũ Dương vừa nói vừa thúc giục anh ra cửa.
Tần Vũ Dương tiễn Cố Mặc Hàm ra cửa, thay anh chỉnh
chỉnh cà vạt. Cố Mặc Hàm cúi người hôn nhẹ lên mắt cô, "Anh đi
trước, khám qua bác sĩ rồi nhớ rõ gọi điện thoại cho anh."
Tần Vũ Dương cười cười, "Được."
Tiễn Cố Mặc Hàm đi rồi thì sau đó Tần Vũ Dương lại ngủ
một giấc rồi tỉnh, cảm giác có chút thư thái mới ra khỏi cửa đến bệnh viện.
"Cố
phu nhân, đến cô rồi."
Tần Vũ Dương đẩy cửa đi vào, "Bác sĩ
Trần, xin lỗi lại tới làm phiền ông."
"Vũ
Dương à, sao, dạ dày lại không thoải mái?"
"Vâng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!