Cơ thể của ông Tần dần dần bình phục, Tần Vũ Dương
cũng bắt đầu đi làm, rõ ràng, ánh mắt mọi người ở Đằng Đạt nhìn cô cùng với
trước kia không giống nhau. Tần Vũ Dương nhíu nhíu mày. Cũng may bát quái là
bát quái, công việc là công việc, tất cả mọi người phân biệt rất rõ ràng, không
ai lại ngốc đến mức cầm chén cơm của mình đi nói đùa.
Sau khi tan việc, Tần Vũ Dương chạy tới bệnh viện thăm
hỏi bố, điều kiện phòng bệnh và thuốc dùng đều là tốt nhất, chuyên gia cùng
viện trưởng thường cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện ở trong phòng bệnh hỏi
thăm bệnh tình của ông Tần. Ông Tần bà Tần thấy rất kỳ quái, khi nào thì bệnh
viện cũng quan tâm như vậy đối với bệnh nhân? Tần Vũ Dương chỉ có thể cười cười
có lệ, cô biết rõ nguyên nhân này là vì Cố Mặc Hàm, sinh ở một gia đình hiển
hách như vậy, chỉ sợ từ nhỏ đều trải qua cái loại cuộc sống chúng tinh phủng
nguyệt [1] này
đi ?
Vào phòng bệnh liền thấy Trình Húc đang cùng bố đang
nói chuyện phiếm, tinh thần của ông Tần đã khá rất nhiều, thấy Tần Vũ Dương
liền cười nói, "Con
gái tới rồi à!"
Trình Húc quay đầu cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương
cười chào hỏi: "Anh
mới tới !"
"Hôm
nay đi xử lý vụ án, thuận đường tới thăm bác Tần một chút."
Ông Tần nở nụ cười hơi nhìn Trình Húc, rồi hướng Tần
Vũ Dương nói: "Vũ
Dương, tên nhóc này thật sự không tệ."
Tần Vũ Dương làm bộ nghe không hiểu cười ngây ngốc với
bố, cũng không nói tiếp.
Một lát sau, Trình Húc đứng dậy chào tạm biệt, Tần Vũ
Dương tiễn anh ta đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!