Cho dù Tần Vũ Dương có bao nhiêu không muốn, cô vẫn
phải mang theo các thành viên của tổ hạng mục xuất hiện trong phòng họp Phong
Hoa.
"Xin
lỗi, cô Tần, đã để cô đợi lâu." Giọng
nói trầm thấp mà có từ tính vang lên, cửa phòng họp mở ra, Cố Mặc Hàm dẫn một
đám người tinh anh âu phục giày da đi vào.
"Cố
tổng, khách khí rồi." Tần
Vũ Dương đứng dậy. Chờ Cố Mặc Hàm ngồi xuống, Tần Vũ Dương mới bắt đầu hỏi: "Có
thể bắt đầu được chưa?"
"Bắt
đầu đi."
Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương đang hướng về phía anh
giải thích những nội dung trong hợp đồng, mà cảm thấy cô gái nhỏ của anh rốt
cục đã trưởng thành rồi. Sau khi về nước, rất nhiều người ở trước mặt anh khen
Tần Vũ Dương của Đằng Đạt, nói cô trẻ tuổi xinh đẹp, miệng lưỡi, khéo léo linh
hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền, hiệu suất làm việc hơn người, vv và vv. Thạch
Lỗi cũng từng nói qua với anh, nếu như người ở trong xã hội nhiều năm phấn đấu
chăm chỉ có thể lõi đời khôn ngoan như yêu tinh..., như vậy Tần Vũ Dương hiện
tại đã tu luyện thành ma rồi. Cô nói lên phương án rất tốt, có thể cho là hoàn
mỹ. Đối với các vấn đề đặt ra bởi cấp dưới của mình cũng có thể giải thích rõ
ràng.
Sau khi Tần Vũ Dương giải thích xong, uống một ngụm
nước, sau đó song phương bắt đầu đàm phán. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa
sổ sát phòng họp chiếu lên người anh, làm cho trên người anh mang theo một lớp
màu vàng nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi tơ nhỏ trên lỗ tai, cả người
anh ngồi trong ánh mặt trời, tạo cho Tần Vũ Dương một cảm giác thật ấm áp. Anh
từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng lắng nghe, Tần Vũ
Dương thậm chí cho là anh đang thất thần, nhưng khi hỏi ý kiến của anh thì anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!