Trước lầu, hai chiếc xe đối lập nhau mà ngừng lại, ở
giữa hoàng hôn bắn ra những ánh sáng chói lọi.
Tần Vũ Dương nhìn hai chiếc xe, vỗ cái trán, ông trời
ơi, hai người đàn ông này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Cố Mặc Hàm đang dựa ở trước cái cốp xe, cứ
một ngụm lại một ngụm mà hút điếu thuốc, nhìn xe đối diện. Áo khóac màu xám
tro, áo len cao cổ màu đen, tạo cho anh càng thêm cao lớn vững chãi. Tần Vũ
Dương nghĩ, nếu như Cố Mặc Hàm đi một chiếc xe model, nhất định sẽ không kém
cạnh so với những chiếc xe model nữ hơi trang hoàng bắt mắt kia, ưa chuộng xe
trai đẹp cũng là một bức tranh đáng được thưởng thức.
Mà Trình Húc lại quy củ ngồi trong xe, về phần anh ta
đang làm gì Tần Vũ Dương không nhìn thấy được. Trình Húc trông thấy Tần Vũ
Dương mới từ trong xe thong dong đi ra.
Tần Vũ Dương từ từ đến gần, "Thật
sự là khéo nha, hai vị, lại gặp mặt rồi."
Cố Mặc Hàm dập tắt điếu thuốc, đứng thẳng người lại, "Anh có
việc muốn tìm em."
Cùng lúc một câu giống nhau ở một hướng khác vang lên.
Tần Vũ Dương ở trong lòng vì hai người bọn họ vỗ tay: thật sự rất ăn ý đấy, hai
người hợp thành một đôi là được rồi.
Tần Vũ Dương vừa nói vừa đi về phía trước, "Vậy
thì đi lên uống một tách trà đi."
Cố Mặc Hàm cùng Trình Húc nhìn nhau vài giây, cùng lên
lầu.
Tần Vũ Dương mở cửa thuận tay để chìa khóa đặt ở trên
kệ giày, sau đó đi vào phòng bếp pha trà. Lúc trở lại Cố Mặc Hàm cùng Trình Húc
đang ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, một người mà đã chiếm hết chỗ, Tần
Vũ Dương nhìn trái nhìn phải, cảm thấy ngồi ở đằng kia cũng không thích hợp, cô
chỉ có thể đứng. Bên ngoài nhìn qua gió êm sóng lặng, có vẻ hòa thuận tốt lành,
kỳ thật đã sóng lớn gợn lên, Tần Vũ Dương đều thay hai người bọn họ mà cảm thấy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!