Hà Văn Hiên tháo khẩu trang xuống, nói với người trước
mặt:"Phẫu
thuật rất thành công, nhưng vì đầu bị thương nặng, hiện tại phải vào phòng chăm
sóc đặc biệt, nếu trong vòng 48 tiếng đồng hồ tỉnh lại liền thoát khỏi nguy
hiểm tính mạng, nếu không ..."
Cậu thấy Cố Mặc Hàm cùng Tần Vũ Dương ở chỗ này thì có
một chút ngạc nhiên, rất nhanh che dấu qua rồi nói tiếp: "Các vị
nên chuẩn bị tốt tư tưởng."
Bà Tần rất tỉnh táo mở miệng: "Cảm ơn
bác sĩ, thật vất vả rồi."
Hà Văn Hiên mệt mỏi lắc lắc đầu, Tần Vũ Dương cùng bà
Tần đi vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm ông Tần.
"Sao
cậu ở chỗ này vậy?" Hà
Văn Hiên đem sức nặng cơ thể đều dựa vào trên tường, sức cùng lực tận hỏi.
Cố Mặc Hàm đưa cho cậu ta một chai nước, "Bệnh
nhân là bố của Vũ Dương. Tình huống rốt cuộc là như thế nào vậy?"
Hà Văn Hiên ngậm nước, mơ hồ không rõ trả lời: "Tớ
cũng không nói tốt, bệnh nhân không còn trẻ, còn phải xem ý chí nỗ lực của ông
ấy, cậu hãy để cho Tần Vũ Dương chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi."
Cố Mặc Hàm nhíu mày đẹp lại, vỗ vỗ bả vai của Hà Văn
Hiên, "Mau
đi nghỉ ngơi đi!" Sau đó cũng
đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, bà Tần thay đổi sự thất
kinh vừa rồi, hiện tại vẻ mặt tỉnh táo ngồi ở trước giường bệnh cùng ông Tần
nói chuyện, "Ông
nó, ông phải tỉnh lại chứ, ông không cần được nghĩ cứ như vậy mà đi, nửa đời
trước ông đã có lỗi như vậy với tôi, nửa đời sau còn phải đối tốt
với tôi cũng nên quay lại mà ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!