Lý Thanh Viễn đi rồi, Cố Mặc Hàm liền đi vào phòng
tắm, rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Tần Vũ Dương thấy Lý Thanh
Viễn mang theo sự phấn khích không thể đè nén giống như con thỏ nhảy lên đi ra
ngoài, cô dường như thấy danh dự của cô đang tan vỡ, vỡ ra khắp nơi.
Tần Vũ Dương nghĩ lấy năm năm kinh nghiệm của cô mò
mẫm lăn lộn ở trên thương trường ra hỏi thăm, hiện tại hành động sáng suốt nhất
chính là cố gắng lấy lòng Cố Mặc Hàm, nói không chừng anh sẽ vui vẻ có thể giúp
cô giải quyết vấn đề quần áo.
Lúc Cố Mặc Hàm đi ra liền chứng kiến Tần Vũ Dương nở
nụ cười đứng ở giữa phòng, toàn bộ rèm cửa sổ đã được kéo lên, ánh nắng xuyên
qua cửa sổ sát đất rải đầy cả căn phòng, còn Tần Vũ Dương thì đứng trong ánh
nắng, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, không mang theo chút son phấn nào,
Cố Mặc Hàm nhìn thấy thì điểm tức giận trong lòng đều tản đi, lại không kéo
xuống được mặt mũi, vẫn như trước mặt không chút thay đổi vừa lau tóc vừa đi
vào phòng thay quần áo, "Soạt" một tiếng kéo cửa phòng thay quần áo
ra.
Tần Vũ Dương thò đầu nhìn vào trong phòng thay quần
áo, có thể thấy quần áo giày đều sắp xếp đặt vào thật ngăn nắp, trong lòng vẫn
không quên hận thù những người giàu sang: thực hủ bại mà! Còn chuẩn bị một
phòng thay quần áo, một người đàn ông mua nhiều quần áo như vậy làm gì chứ!
Nghĩ đến cái đó của mình vừa vặn, tủ quần áo luôn lộn xộn, Tần Vũ Dương bĩu
môi.
Cố Mặc Hàm rất nhanh ăn mặc chỉnh tề, áo T
-shirt dài
tay màu trắng, quần thường màu xám tro, đầu tóc ướt sũng, có vẻ đặc biệt trong
ánh mặt trời, như một cậu sinh viên có chí tiến thủ bồng bột. Tần Vũ Dương đột
nhiên ý thức được, thì ra đã qua nhiều năm như vậy.
Cố Mặc Hàm nhìn điệu bộ ngơ ngác của Tần Vũ Dương rất
hưởng thụ, ngoài miệng lại không chút lưu tình: "Sao em còn ở nơi này
?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!