Tần Vũ Dương nhìn người đang ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt
thản nhiên tự đắc, đâu có giống bộ dạng uống nhiều. Tần Vũ Dương vừa lái xe vừa
thỉnh thoảng trộm ngắm anh một cái. Cố Mặc Hàm mặc dù mắt nhìn phía trước,
nhưng độ cong khóe miệng lại càng lúc càng lớn.
"Có
phải dáng vẻ anh đẹp trai hơn so với trước kia không?" Cố Mặc Hàm đột nhiên xoay đầu lại, đối mặt với ánh mắt
đang nhìn lén anh của Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương bị bắt ngay tại trận, có chút thẹn quá
hoá giận, trợn mắt liếc anh một cái, chuyên tâm lái xe.
"Nhà
anh ở đâu hả ?" Khi Tần Vũ Dương
đang đợi đèn đỏ thì hỏi.
Cố Mặc Hàm quay đầu, vẻ mặt ủy khuất: "Anh
cũng trở về lâu như vậy, em ngay cả anh ở nơi nào cũng không biết?"
Tần Vũ Dương lập tức nhanh mồm nhanh miệng đáp lại
anh:"Tôi
và anh có quan hệ gì chứ, tại sao phải biết rõ anh ở đâu?"
Cố Mặc Hàm đột nhiên vươn hai tay ôm lấy mặt của Tần
Vũ Dương, hôn lên môi của cô.
Chỉ là sự vuốt ve dịu dàng, không mang theo bất kỳ dục
vọng gì, chỉ là nghe được tiếng hô hấp của nhau, chưa từng làm cho cảm động đến
thế. Tần Vũ Dương bị động tác đột nhiên của anh cùng sự dịu dàng làm cho rung
động, chỉ trợn to hai mắt nhìn đôi mắt đang nhắm mắt trước mặt kia, vết nếp gấp
rất sâu của đôi mi mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung rung, đột nhiên lòng
của cô cũng theo đó mà rung động lên.
Đằng sau tiếng còi xe không ngừng truyền đến, Tần Vũ
Dương mạnh mẽ đẩy anh ra, Cố Mặc Hàm lập tức đề phòng: "Em sẽ
không cho anh một cái tát nữa chứ?"
Những lời này giống như nhắc nhở Tần Vũ Dương, cô vung
tay lên, hạ xuống, lại bị Cố Mặc Hàm nắm chặt, đặt tới bên miệng nhẹ nhàng hôn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!