Cố Mặc Hàm cười đi tới, hoàn toàn không nhìn Tần Vũ
Dương: "Chú
Lưu, chúc chú phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão
tùng!"
"Cái
thằng nhóc này, đi Mỹ vài năm càng ngày biết nói chuyện. Đến đây giới thiệu
người cho nhóc biết." Ông
cụ Lưu sủng ái vỗ vỗ bả vai Cố Mặc Hàm.
"Đây
là đệ tử của chú, Trình Húc. Trình Húc à, đây là con trai của cô Diệp Thấm Đình
Diệp, Cố Mặc Hàm."
Cố Mặc Hàm và Trình Húc đều lịch sự bắt tay nhau, nhẹ
nhàng nắm chặt, sau đó buông ra, trên mặt duy trì mỉm cười, nhưng trong ánh mắt
lại lóe ra đầy ắp tia sáng thâm ý.
Cố Mặc Hàm nhận ra cái người đàn ông ôn hòa trước mặt
này chính là cái người trò chuyện vui vẻ với Tần Vũ Dương tại quán cà phê ngày
hôm đó, mà Trình Húc thì từ thanh âm của Cố Mặc Hàm nghe được anh ta chính là
người đàn ông kia trong nhà của Tần Vũ Dương vào đêm hôm kia.
Tầm mắt của hai người khẽ chạm nhau, rất nhanh rời ra,
một người sinh tồn tại thương trường anh lừa tôi gạt, một người là luật sư cả
ngày tiếp xúc với đủ loại người, hai người dựa vào bản năng đều từ ánh mắt của
đối phương nhìn ra sự khác thường, rất ăn ý nhìn nhau cười một tiếng. Cố Mặc
Hàm có hơi nheo mắt lại. Sau đó nhìn về người phụ nữ nhỏ bên cạnh Trình Húc, có
người lại biết chuyện lập tức liền giới thiệu với anh: "Đây là
bạn gái của luật sư Trình, hai người rất xứng đôi nhỉ."
Cố Mặc Hàm nụ cười không thay đổi, độ ấm trong mắt lại
giảm xuống vài độ, anh nhìn cái người vừa rồi giới thiệu kia: "Bạn
gái? Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, ngoại trừ cái người nào đó, còn
chưa từng nghe qua cô ấy là bạn gái của ai đây." Sau đó quay đầu nhìn Tần Vũ Dương, làm một bộ dạng nho
nhã lễ độ: "Đúng không, Vũ Dương?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!