Đưa Lãnh Thanh Thu về xong, Tần Vũ Dương về đến nhà
thì trời cũng đã gần sáng, nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.
Mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà,
Tần Vũ Dương chợt có một loại cảm giác vô lực, vì Cố Mặc Hàm, nhưng cũng vì
chính cô.
Cô cũng không biết tại sao khi có người khác giới
thiệu Cố Mặc Hàm thì cô cứ theo bản năng giả vờ như không quen biết anh vậy,
càng làm cho cô không hiểu được là vì sao Cố Mặc Hàm cũng phối hợp với cô.
Ngày thứ hai đi làm, khi trợ lý Tiểu Lương đem dự án
hợp tác cùng Phong Hoa giao cho Tần Vũ Dương, cô mới ý thức tới tính nghiêm
trọng của vấn đề, bởi vì văn kiện đưa tới dưới dòng người phụ trách là chữ ký
của Cố Mặc Hàm. Tần Vũ Dương bỗng có chút hoảng hốt, có ý nghĩa là trong thời
gian dài sắp tới cô sẽ cùng người phụ trách này có liên lạc khá mật thiết, hơn
nữa đây là một vụ rất lớn, vô luận là Phong Hoa hay Đằng Đạt cũng đều coi trọng
hợp đồng lớn này, cô nhất định phải làm cho tốt.
Tần Vũ Dương vuốt ve chữ ký của Cố Mặc Hàm trên văn
kiện, chữ ký đó vô cùng đẹp, nhàn nhạt tiết lộ ra sự tự tin cùng khí thế của
người ký. Tần Vũ Dương nhớ tới, Cố Mặc Hàm đã từng nói với cô những gian khổ
luyện chữ lúc còn nhỏ cùng với sự nghiêm khắc của ông nội đối với anh, cô còn
nhớ rõ năm đó khi Cố Mặc Hàm nói cho cô biết điều này, cũng lộ ra niềm kính yêu
của anh với ông nội.
Cụ ông nhà họ Cố xuất thân là quân nhân, mặc dù sau
này ở chức vị cao, nhưng mà đối với vãn bối [1] yêu cầu
cực kỳ nghiêm, Cố Mặc Hàm lúc còn nhỏ đi theo ông nội sống một thời gian dài,
cho nên ở khía cạnh lời nói cử chỉ tìm không ra bất kỳ khuyết điểm nào, luôn
luôn là đứng thì đứng thẳng, ngồi thì ngồi yên, sau này từ từ lớn lên, liền từ
trong người lộ ra một sự tự tin cùng bình tĩnh.
Tiếng điện thoại reo lên cắt đứt suy nghĩ của Tần Vũ
Dương, cô nhận điện, hẹn buổi tối cùng Lãnh Thanh Thu đi Golden Age ăn cơm.
Sau khi tan giờ làm trên đường đến Golden Age, theo
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!