Chương 39: Cẩu huyết

Tần Vũ Dương giãy giụa hình như không có chút hiệu quả

nào, Cố Mặc Hàm không buông tay cũng không có dùng sức lại có thể vững vàng đem

Tần Vũ Dương khóa vào trong ngực. Anh đặt cằm lên vai Tần Vũ Dương, cánh tay

nắm thật chặt, khẽ nói nhỏ:"Ngoan nào, đừng động, để cho anh ôm

một lát."

Tần Vũ Dương chỉ cảm thấy hô hấp của Cố Mặc Hàm gần ở

bên tai, toàn bộ phun ở trên da bên tai, ban đêm tối như mực, thanh âm của anh

có chứa mê hoặc cùng dụ dỗ, Tần Vũ Dương quả thật không lộn xộn nữa. Cái ôm của

Cố Mặc Hàm vẫn ấm áp như trước, cô có thể ngửi thấy được mùi nam tính đặc biệt

trên người anh, mùi bạc hà nhàn nhạt còn kèm theo mùi hương thuốc lá, ban đêm

luôn làm cho mỗi người đều trở nên yếu đuối và đa cảm, Tần Vũ Dương đã sa vào

trong đó. Sự sợ hãi trong lòng vừa rồi lúc ở trong cái ôm của Cố Mặc Hàm đã tan

thành mây khói, không lưu lại một chút dấu vết nào.

Một lát sau Tần Vũ Dương tỉnh táo lại, phẫn hận xoay

người, trong hành lang không có ánh đèn, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được đường

nét của Cố Mặc Hàm, đôi mắt trong suốt kia, trong bóng đêm ửng sáng.

"Cố

Mặc Hàm! Anh đã nhàm chán đến mức này sao, tối khuya hiện ra dọa người

hả?"

Cố Mặc Hàm khom lưng nhặt cái chìa khóa lên bởi vì Tần

Vũ Dương sợ hãi mà rơi trên đất, sau đó tự động đi

tới trước cửa mở cửa ra: "Mau vào thôi, sao em chậm như

vậy, anh chờ đến độ gần chết rét rồi." Nói xong mở cửa tiến vào.

Tần Vũ Dương đứng ở ngoài cửa thế nào cũng cảm giác

mình là chủ nhân lại giống như khách, cau mày nửa ngày mới chậm rì vào cửa

chính.

Lúc này Cố Mặc Hàm đã cởi áo khoác lười biếng ngồi ở

trên ghế sofa, thấy cô đứng còn một câu: "Ngồi đi!"

Tần Vũ Dương triệt để sụp đổ: "Cố

tổng, xin anh làm cho rõ, đây là nhà của tôi! Nhà của tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!