Ăn được một nửa Tần Vũ Dương ngẩng đầu nhìn người đối
diện, áo sơ mi màu tím, ống tay áo cởi ra được vắn đến khuỷu tay, lộ ra đường
cong cánh tay đẹp đẽ, cách làn hơi nóng không ngừng tỏa lên nhìn sang, anh gắp
một miếng rau xanh, thả vào trong nồi nhúng một lát, sau đó gắp lên chấm một
chút tương, ăn vào trong miệng, liên tiếp động tác cùng tất cả mọi người xung
quanh giống nhau, nhưng anh làm ra, giữa sự thờ ơ lộ ra một cổ ưu nhã. Bên phải
Thạch Lỗi và Lãnh Thanh Thu đang ăn chàng chàng thiếp thiếp, bên trái Lý Thanh
Viễn và Hà Văn Hiên đang tranh đoạt vài miếng thịt cuối cùng, đánh đến quên cả
trời đất. Ngược lại Doãn Đông Tuân đang cấp đồ uống cho cô gái nhỏ mặt mũi vui
vẻ kia, Mạc Sính Dã một người cô đơn thỉnh thoảng ngồi bên cạnh với một tay qua
xâm chiếm lãnh thổ Lý Thanh Viễn.
Nhìn lại một chút bên cạnh mình, hai cô gái ra giá cao
mua được chỗ ngồi kia vẫn là vẻ mặt ngượng ngùng ngắm mỹ nam, nội tâm kích động
là rõ ràng. Tần Vũ Dương thở dài, nhìn vẻ mặt hờ hững Liễu Vận Ca trong lòng có
một tia an ủi: vẫn là người mình mang tới không thua kém nha.
Chờ Tần Vũ Dương chuyển tầm mắt đã thấy Cố Mặc Hàm để
đũa xuống chuyên chú nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không,
nhàn nhã tựa vào phía sau ghế, một tay đặt ở trên bàn không nhanh không chậm gõ
xuống.
Tần Vũ Dương nhíu nhíu mày, uống ngụm nước bọt, hắng
giọng một cái: "Cố
tổng, anh làm gì nhìn chằm chằm tôi lâu vậy?"
Một câu nói thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cố Mặc Hàm nhắm mắt làm ngơ, khóe miệng nhếch lên: "Gọi Cố
tổng quá khách khí, hay là chúng ta gọi tên của đối phương đi. Nào, Vũ Dương,
gọi Mặc Hàm nghe thử coi."
Mặc Hàm? Tần Vũ Dương sụp đổ, cắn cắn môi, không gọi
ra.
Lý Thanh Viễn này chỉ sợ thiên hạ không chủ thì loạn
đình chỉ chiến đấu với Hà Văn Hiên, bắt chước giọng Cố Mặc Hàm: "Nào,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!