Chương 37: Sau cơn mưa trời lại sáng

Áp suất thấp bao phủ Phong Hoa nhiều ngày thì cuối

cùng cũng đã tản đi vào ngày hôm nay, ánh mặt trời chiếu khắp nơi trong trời

nắng ấm. Các nhân viên Phong Hoa trải qua mây đen giăng đầy, âm tình khó bình

tĩnh, hôm nay rốt cục cũng thấy được mây tan trăng tỏ, nguyên nhân không phải

điều gì khác, tất cả chỉ vì hôm nay trên mặt Cố Mặc Hàm lại mang theo nụ cười

mê người xuất hiện ở Phong Hoa.

Trên hành lang Cố Mặc Hàm đối với mỗi một nhân viên

hướng anh chào hỏi đều gật đầu mỉm cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ cong lên,

khiến cho các tâm hồn thiếu nữ đều đập loạn lên. Thạch Lỗi, Doãn Đông Tuân, Mạc

Sính Dã, Lý Thanh Viễn và Hà Văn Hiên đứng ở cuối hành lang nhìn Cố Mặc Hàm

nhàn nhã dạo bước đi tới.

Mạc Sính Dã nhìn khí trời âm u bên ngoài rồi ngoảnh

đầu lại nhìn vẻ mặt như ánh mặt trời rực rỡ của Cố Mặc Hàm: "Cậu

ta, lại dự định đưa ra một quyết định như con bướm thiêu thân gì đó chứ?"

Lý Thanh Viễn lại chú ý một chuyện khác, kêu to: "Các

cậu xem! Cậu ta vậy mà cũng mặc cái áo sơ mi màu tím lẳng lơ khó chịu như vậy

a! Về sau các cậu cũng đừng gọi tớ là bao lẳng lơ nữa!"

Bác sĩ Hà đã lấy đôi kính kia xuống, một đôi mắt sáng

ngời long lanh có thần, vừa cất ra tiếng vẫn là lời nói ác độc như vậy:"Người khác lẳng lơ

khó chịu đều là bề ngoài, của cậu, là ở trong xương."

Khóe miệng Lý Thanh Viễn co giật vài cái, cuối cùng

giả vờ không có nghe được, dùng sức hít sâu.

Thạch Lỗi cười cười, xem ra lời của cậu ta vẫn còn có

chút dùng được.

Doãn Đông Tuân bình tĩnh nhìn xem cất giọng hô to: "Hàm tử

!"

Cố Mặc Hàm bước nhanh tới: "Các

anh em, chào buổi sáng!"

"Cậu

rốt cục cũng đã trở lại rồi? Chúng tớ tăng ca theo cậu đều sắp đến tuổi chết

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!