Tối hôm đó Tần Vũ Dương nằm trên giường trong phòng
ngủ nhà của Lãnh Thanh Thu lòng đầy căm phẫn sinh động thuật lại hai lần kinh
nghiệm xem mắt của cô. Lãnh Thanh Thu nghe xong có phần không cho là đúng: "Như
vậy thôi?"
Tần Vũ Dương rất thất bại vùi đầu vào trong gối.
Mẹ của Lãnh Thanh Thu gõ cửa, bưng một khay nước trái
cây đi vào.
"Vũ
Dương à, đến uống chút nước trái cây đi." Bà Lãnh
cười nói với Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương lập tức đứng lên nhận khay trái cây, lễ
phép cười: "Cảm
ơn bác gái."
Bà Lãnh có chút muốn nói lại thôi: "Vũ
Dương, công ty của con có chàng trai nào phù hợp hay không, tuổi Thanh Thu cũng
không còn nhỏ, cũng nên tìm bạn trai. Ánh mắt của con tốt, giúp cô giới thiệu
một người đi."
Tần Vũ Dương là ai, có hơi chút sửng sốt lập tức phản
ứng lại hơn nữa miệng đầy đồng ý: "Được ạ, con biết một
người, gọi là Thạch Lỗi, trông rất đẹp trai mà người cũng tốt, hôm nào con giới
thiệu hai người bọn họ làm quen, cô cứ yên tâm." Nói xong tự tiếu phi tiếu liếc mắt Lãnh Thanh Thu.
Bà Lãnh vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài. Tần Vũ Dương đi
tới đóng cửa kỹ lại, sau khi trở lại thay đổi sự chán chường vừa rồi, cười xấu
xa nhìn cô: "Được
lắm, chị gái Lãnh, cô đây làm công tác giữ bí mật thật giỏi nha? Gần hai tháng
rồi, người mẹ thân yêu của cô còn không biết sự tồn tại của Thạch Lỗi?"
Lãnh Thanh Thu vẻ mặt bà hoàng cầm cây tăm xuyên vào
một miếng táo, chậm chạp nói: "Cảnh tượng sau lưng đều là dơ bẩn,
chẳng qua chính là một con nhà giàu, ăn chơi đàng điếm, hoang dâm vô độ, xa hoa
dâm dật, ngang ngược bá đạo..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!