Buổi chiều chủ nhật Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu đi
dạo phố xong sau khi mỗi người đi một ngả thì trở về nhà bố mẹ ăn cơm.
Tần Vũ Dương mua áo choàng cho mẹ, mua cái áo lông cừu
cho bố, ông Tần bà Tần cũng như tất cả cha mẹ trên đời này đều trong lòng vui
mừng ngoài miệng lại oán trách. Lúc ăn cơm bà Tần lại nói chuyện xưa.
"Vũ
Dương, gần đây con làm sao lại có thời gian như thế này, không cần đi làm nữa
sao?" Ông Tần vừa gắp cho Tần Vũ Dương một miếng sườn lợn
vừa hỏi.
"A,
không có... Con... mới vừa giành được hợp đồng kế tiếp rất lớn, cho nên được
nghỉ phép một tháng." Tần
Vũ Dương gặm sườn lợn lại mập mờ không rõ trả lời.
"Ừ,
nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt." Ông
Tần gật đầu.
Bà Tần hai mắt lại sáng lên hỏi: "Vậy là
gần đây con rất có thời gian rồi?"
Tần Vũ Dương ngừng nhai vẻ mặt phòng bị nhìn mẹ: "..."
Bà Tần không có nghe được phản đối lập tức vui vẻ nói:"Lần trước chị con
nói bệnh viện của chị mới về một bác sĩ rất tốt, con đi gặp một chút đi!"
Ông Tần vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vợ mình.
Tần Vũ Dương mở trừng hai mắt, đầu nghiêng lệch qua
vênh mặt hất hàm sai khiến mở miệng: "Được, gọi anh ta ra đây
cho con xem một chút đi!"
Bà Tần rõ ràng đối với đáp án này có chút ngoài ý
muốn, nhìn trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn của ông Tần, lại hơi nhìn Tần Vũ
Dương đang vui vẻ cúi đầu ăn cơm, thử nhìn dò xét nói: "Con sẽ
không lộ ra thiêu thân gì đó chứ con gái út?"
Tần Vũ Dương liếc mắt, lập tức nhận tới một cái cú
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!